Điều đầu tiên phải khẳng định chính là yêu thú có thể lợi dụng việc ăn thịt người để gia tăng sức mạnh, thậm chí còn gia tăng rất nhanh, nhanh đến mức gần như kinh khủng.
Chẳng hạn lấy thí dụ như con ác giao kia, ác giao đã từ thực lực tương đương với võ giả bình thường lên đến mức tông sư chỉ trong mấy năm.
Ngoại trừ bản thân Vương Thăng là một người đi trái lẽ thường ra, cho dù người đó có là võ giả thiên tài nhất trong nhân tộc cũng không thể đạt tới trình độ này.
Nhưng mỗi yêu thú đều có thể đạt đến trình độ này, thậm chí càng ăn thịt nhiều người thì càng không khó đạt đến Đại Tông Sư.
Thế nhưng bất cứ một hoàng triều của nhân tộc cũng sẽ dọn dẹp yêu thú, chẳng hạn như hoàng triều Đại Chu, ban đầu thuở khai quốc cũng gần như giết tuyệt chủng yêu thú, nhưng yêu thú mới lại bắt đầu nhiều hơn trong mấy năm này.
“Có khi nào nhờ vào sự ảnh hưởng của ‘Thiên Phụ’, cho nên yêu thú mới có tốc độ thăng cấp nhanh như vậy, phương pháp thăng cấp của yêu thú cũng là một loại phương pháp thu hoạch hay sao?”
Vương Thăng nói ra toàn bộ những suy đoán của mình một lần nữa.
Thiên Phụ, yêu thú, khí vận Đại Tông Sư, nếu như ba bên cùng xuất hiện một lúc thì có thể phỏng đoán rất nhiều chuyện.
“Nhưng không có bất cứ chứng cứ nào về những thứ này, nên chưa chắc đã là thật.” Chu Hiểu không khẳng định, nhưng cũng không phủ định.
Đúng như nàng nói, có thể suy đoán những thứ này nhưng không tài nào thật sự xác nhận chúng.
Song suy đoán này cũng khá có lý.
Quả thật yếu thú xuất hiện quá đột ngột, vô số võ giả đã nghiên cứu thủ đoạn thăng cấp của yêu thú trong rất nhiều năm nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
“Từng có một số võ giả sa đọa muốn gia tăng sức mạnh theo yêu thú, nhưng ngoại trừ dính đầy máu tanh ra thì không có bất cứ thành công nào.”
Chu Hiểu tiếp tục nói ra một số bí mật.
Đối với rất nhiều người mà nói, gia tăng sức mạnh mới là chuyện quan trọng nhất, nếu như có thể gia tăng giống như yêu thú, vậy thì có rất nhiều người bằng lòng làm.
Nhưng không có những người như vậy trong giới thì chỉ có một khả năng, đó chính là không làm được.
Vương Thăng vừa nghe thấy câu này, lại nghĩ đến một chuyện.
“Ta đã từng gặp phải một con ác giao, có thể giúp nhân loại gia tăng sức mạnh, giúp người bình thường thăng cấp lên tới võ giả cấp tám cấp chín trong mấy năm liền, có ai không ham chuyện gia tăng sức mạnh như yêu thú đâu?”
“Yêu thú có thể ăn thịt người đề gia sức mạnh của bản thân, làm vậy chẳng khác nào mượn sức nhân loại bồi dưỡng thức ăn và tài nguyên, hơn nữa còn bồi dưỡng được võ giả đạt cấp tông sư trở xuống, hơn nữa mẫu thể vừa chết, thì tất cả những người đã nương nhờ yêu thú để gia tăng sức mạnh cũng phải chết hết, đã từng có người nghiên cứu từ rất lâu.”
Có lẽ đối với Vương Thăng, vẫn còn một số chuyện khá thần bí, nhưng chắc chắn không thể coi là bí mật gì trong mắt những người có đẳng cấp như Chu Hiểu.
Mấy ngàn năm qua, mỗi một cách thức gia tăng sức mạnh dường như đều đã được nghiên cứu qua một lượt.
“Thì ra là như vậy.” Dù sao sự hiểu biết của Vương Thăng về một số chuyện vẫn còn khá ít ỏi.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải là vấn đề chủ chốt gì cả, những vấn đề Vương Thăng hỏi chủ yếu có liên quan đến phương pháp thu hoạch.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như hai điều này có mối quan hệ không quá mật thiết.
Lúc này Chu Hiểu cũng cầm tài liệu lên, nói: “Trên thực tế ta mang những tài liệu này đến đây, là vì bản thân ta không nhìn ra điều gì trong đó, dường như tất cả đều rất bình thường, chỉ là không ngờ ngươi còn có thể liên tưởng đến những thứ này.”
Mặc dù Chu Hiểu không nói rõ, nhưng quả thực cũng đang có ý trêu đùa Vương Thăng.
Vương Thăng lại không có quá nhiều suy nghĩ, hắn nói: “Quả thực đây chỉ là những suy đoán không có căn cứ, nó cũng chỉ có thể là suy đoán thôi. Nhưng cũng có một vài điều có căn cứ, cứ hỏi trước xem, ‘Khải’ là người của thời đại nào, nói chính xác hơn là từ niên đại của ‘Khải’ đến bây giờ đã được bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn sáu ngàn năm thì phải?” Chu Hiểu nói thẳng một con số: “Mặc dù không thể chính xác, nhưng cũng không chênh lệch lắm.”
“Hơn sáu ngàn năm sao?” Đây là một thời gian rất dài, có sự tồn tài của võ đạo nên khiến cho sự phát triển của khoa học kỹ thuật trở nên khó khăn.
Chẳng hạn như nhân loại có khát vọng với khoa học kỹ thuật, nên phát minh máy bay, nhưng ở cái thế giới này đạt tới Đại Tông Sư là có thể phi hành, cho nên tất nhiên có rất nhiều người không phát triển theo hướng này.
Dĩ nhiên, chuyện Vương Thăng muốn nói chính là điểm này.
“Vậy thì cho đến bây giờ, Khí huyết võ đạo đã được bao nhiêu năm rồi?”
“Chuyện này thì càng không biết đâu, nhưng chắc hẳn được tám chín ngàn năm.” Chu Hiểu trầm tư một hồi, sau đó nói ra một khoảng thời gian.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo