Lúc trước đi trên đường, quả thực thỉnh thoảng Chu Hiểu cũng sẽ giữ hắn lại, sau đó lại đến cùng hắn luận đạo, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chờ đợi hắn như thế này.
Chẳng mấy chốc, hắn đã gặp được Chu Hiểu.
Chu Hiểu mặc một bộ quần áo màu đen, giống như một đóa hoa sen với sắc đen lộng lẫy, vừa mỹ lệ vừa quyến rũ.
Vương Thăng ngồi đối diện Chu Hiểu.
“Lần này ngươi tìm ta là có chuyện gì sao?”
Hắn biết Chu Hiểu sẽ không vô duyên vô cớ chờ hắn.
“Ta sẽ cùng ngươi đến Thái Nhạc, không phải ngươi nói là thứ mà Quan Tinh Cốc chủ chiến đấu ở Thái Nhạc rất có thể là ‘thiên phụ’ sao, ta cảm thấy chắc chắn là ngươi biết rất nhiều thứ, cho nên định cùng ngươi đi xem thử một chuyến!”
Mấy tháng nay, Chu Hiểu và Vương Thăng có trao đổi qua lại, đã sớm xem như quen thuộc với nhau, không còn ít chuyện để nói như thuở ban đầu.
Hai người nói chuyện phiếm một cách rất tùy ý, đương nhiên là Chu Hiểu cũng thẳng thắn bày tỏ rõ ràng mục đích của mình.
Chẳng qua là…
“Ngươi muốn đi à? Nhưng trên thực tế, mục đích chủ yếu mà ta đến Thái Nhạc không phải là để điều tra tình hình về “thiên phụ”.”
Quả thực là hắn đến núi Thái Nhạc chủ yếu là vì chuyện của tiểu hoàng chủ.
Chuyện Quan Tinh Cốc chủ đã qua lâu như vậy, hắn không hề ôm hy vọng sẽ điều tra ra được gì cả.
“Không phải là vì điều tra sao? Cũng phải, quả thực không điều tra ra được gì nữa rồi, vậy tiếp theo là việc thứ hai, ta đã điều tra ra được một số thứ ở đây…”
“Chuyện thứ hai, ngươi có manh mối liên quan đến ‘Thiên Phụ ‘ không?” Vương Thăng hơi kỳ quái hỏi.
“Cũng có, lúc trước ngươi bảo ta bắt tay từ lịch sử của Khí huyết võ đạo, ta đi điều tra một lượt, lần này đặc biệt đến nói với ngươi, để xem ngươi có nhận ra chuyện gì đang xảy ra hay không.” Chu Hiểu lấy một phần tài liệu ra.
Khách điếm Duyệt Lai luôn luôn thích tài liệu và giảng giải bằng giấy, chắc có lẽ do Chu Hiểu quy định, bản thân nàng cũng có loại thói quen này.
Vương Thăng cầm tờ giấy tài liệu lên rồi bắt đầu xem, Chu Hiểu lẳng lặng nhìn ngay ở bên cạnh.
Tài liệu rất đầy đủ, gần như lịch sử phát triển đã điều tra ra được về Khí huyết võ đạo được viết ra hết toàn bộ.
【 Nguồn gốc của Khí huyết võ đạo, từ thời kỳ viễn cổ man hoang, khi đó nhân loại đã học biết sử dụng công cụ, đã chiếm được chỗ đứng cho mình trên thế giới này nhưng vẫn còn nhỏ yếu hơn những thứ man thú, linh thực cường đại kia.
Cho đến một lần vô tình, có người uống được linh dược tăng cường huyết khí, thậm chí còn rèn luyện khí huyết chi lực thành công… Đúc kết xuyên
suốt một khoảng thời gian dài, Khí huyết võ đạo ra đời, nhân loại chính thức bước lên đỉnh cao.
Tông sư, Đại Tông Sư nối gót nhau xuất hiện, giúp nhân tộc trấn áp các nơi, chiếm cứ vị trí thống trị trên thế giới…
Sau đó, có một Đại Tông Sư trong nhân tộc khổ sở vì không tài nào đạt đến cảnh giới tiếp theo, tìm phương pháp đột phá… Tương truyền vị Đại Tông Sư này sống đến 278 tuổi, cuối cùng cũng đã tìm được phương pháp, sau cùng, hoàng triều đầu tiên ra đời, đồng thời khí vận Đại Tông Sư đầu tiên cũng ra đời.
Rất nhiều năm về sau, hoàng triều cứ ra đời rồi lại diệt vong, hệ thống khí vận Đại Tông Sư vẫn kéo dài đến nay…
Mà bởi vì dòng chảy của thời gian, tên tuổi của người đầu tiên trở thành khí vận Đại Tông Sư, đã bị cuốn theo dòng chảy của lịch sử, người đời sau xưng là “Khải”, ý chỉ người mở ra tất cả mọi thứ, để tưởng nhớ sự cống hiến của hắn.. 】
Một bộ phận trong bộ tài liệu này có thể tính là những nét chính, ngoại trừ thứ này ra, cũng có không ít tài liệu cặn kẽ, Vương Thăng cũng đọc từng thứ từng thứ một.
Bản tài liệu này trình bày rất rõ ràng về lịch sử của Khí huyết võ đạo.
Nguồn gốc từ thời kỳ man hoang của Khí huyết võ đạo thuở sơ khai, cuối cùng thì ai đã tình cờ có được Khí huyết võ đạo thì đã quên.
Căn cứ vào tin tức chi tiết, nguồn gốc của Khí huyết võ đạo thuở sơ khai do ai thì không ai có thể biết được rồi, không phải là không muốn nhớ, mà là nguồn gốc của Khí huyết võ đạo không phải là công sức của riêng một người.
Khoảng thời gian đó, có rất nhiều người cùng có được phương pháp tu luyện của Khí huyết võ đạo, cho nên cuối cùng rốt cuộc ai là người đầu tiên thì không một ai biết rõ được.
Nhưng người nghiên cứu ra cảnh giới khí vận Đại Tông Sư, thì được tất cả mọi người ghi nhớ, xưng là “Khải” .
Trông có vẻ như phần tài liệu này không có vấn đề gì, nhưng Vương Thăng vẫn nhận ra chỗ bất thường.
“Linh thực thì ta có thể tạm hiểu được, nhưng man thú là cái gì, yêu thú là cái gì, trong tài liệu không có nói rõ.”
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Thăng nghe nói đến cái khái niệm “man thú” này.
Dĩ nhiên, bản thân cái khái niệm “man thú” này không khó hiểu, nhưng thứ Vương Thăng muốn biết là, quan hệ giữa man thú và linh tộc, yêu tộc này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo