Vì thế Vương Thăng định ra một cán cân trong lòng hắn và ấn định thời gian cho nghiên cứu của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Vương Thăng nghiên cứu, hắn tiếp tục di chuyển về phía trước, tiếp cận núi Thái Nhạc.
Trong lúc này, việc tế luyện thanh Phi Kiếm thứ hai cũng đã hoàn thành, thanh Phi Kiếm thứ hai cũng có thể thu vào trong đan điền của hắn được rồi.
Việc tế luyện Phi Kiếm hoàn thành không bao lâu thì kỹ năng tế luyện phá giới hạn.
“Tế luyện: Phá giới hạn +1(1%)”.
Bản thân Tế Luyện chính là một năng lực siêu phàm, có thể trợ giúp bản thân kiểm soát vũ khí, để vũ khí hợp nhất với chính mình.
Phi Kiếm thì không nói đến, nguyên liệu của nó cực kỳ đặc thù, sau khi việc tế luyện hoàn thành có thể trực tiếp thu vào đan điền của mình.
Những món đồ khác đều không có hiệu quả này, nhưng sau khi tế luyện xong, việc sử dụng vũ khí sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió, bởi vậy Vương Thăng đều tế luyện mọi thứ vũ khí mà mình có, bao gồm cả Hắc Long thương.
Có điều, tế luyện chưa phá giới hạn tuy rằng thoạt nhìn không tệ, nhưng cũng chỉ như vậy thôi, không có hiệu quả hơn được nữa.
Nhưng sau khi phá giới hạn, Vương Thăng lại đem vũ khí của mình tế luyện một lần, cuối cùng phát hiện tế luyện ra hiệu quả mới.
Có thể đưa vũ khí vào thẳng đan điền để tế luyện.
Hơn nữa, chỉ cần sau khi tế luyện bắt đầu thì đều có thể thu vào đan điền, tế luyện một cách bị động, tế luyện tại điểm gần nguồn sức mạnh còn có thể gia tăng thêm tốc độ.
“Có chút ít còn hơn không có gì!”
Sau một thời gian thử nghiệm, Vương Thăng phát hiện hiệu quả của việc tế luyện quả thực không có quá nhiều sự chuyển biến, chỉ là có thêm hiệu quả thu vào đan điền, tăng năng lực tế luyện.
Hữu dụng thì hữu dụng đấy, nhưng vào thời điểm hiện tại, đối với Vương Thăng mà nói cũng chỉ có như vậy, hắn cũng không ngạc nhiên mừng rỡ gì cho lắm.
Có lẽ phải phá giới hạn ba lần thì mới có thể đạt được bước tiến hóa lớn hơn, hiện tại cũng chỉ là thuận tiện hơn một chút.
Tế luyện phá giới hạn không bao lâu thì lại thêm một kỹ năng đạt đến điểm phá giới hạn.
“Đọc: phá giới hạn +1(1%)”.
Hắn đạt được kỹ năng đọc cùng lúc với tế luyện, nhưng tiến độ của kỹ năng đọc so với tế luyện lại chậm hơn một chút.
Bởi vì thanh Phi Kiếm thứ nhất đều tế luyện bị động suốt cả ngày, nhưng việc đọc và nghiên cứu điển tịch lại không phải là cả ngày.
Dù Vương Thăng đang gấp rút lên đường nhưng hắn cũng không từ bỏ việc tu luyện Nội Đan thuật và Tám Đoạn Cẩm.
Hai kỹ năng này vẫn tốn nhiều thời gian nhất, đặc biệt là Nội Đan thuật.
Trừ cái đó ra, “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” và những kỹ năng khác đều là bài tập hàng ngày.
Vì vậy kỹ năng đọc đột phá chậm hơn một chút.
Hiện tại phá giới hạn, hiệu quả cũng sẽ tăng lên một cách nhanh chóng.
“Dường như việc nghiên cứu điển tịch đã đơn giản hơn rất nhiều.”
Việc phá giới hạn của kỹ năng đọc rất đơn giản, cũng rất mạnh mẽ.
Việc nghiên cứu điển tịch càng mạnh mẽ hơn, có một số vấn đề không nói rằng giải quyết dễ dàng, nhưng cũng có thể mở ra nhiều ý tưởng mới, suy nghĩ thêm được nhiều cách mới.
Mặc dù những cuốn bí tịch và sách luận đàm mà Vương Thăng đọc cho đến nay không được xem là nhiều nhặn gì, nhưng cũng không thể xem là ít, kỹ năng đọc phá giới hạn dường như giúp hắn hiểu thông suốt toàn bộ cách giải thích của những điển tịch này.
Nghiên cứu cùng một quyển bí tịch, có những nội dung trước đó hắn không nghĩ tới, bây giờ lại nghĩ ra được.
Phá giới hạn của kỹ năng đọc làm cho tốc độ nghiên cứu sách luận đàm của hắn tăng nhanh.
Vốn tích lũy cũng càng ngày càng thêm sâu.
Mà những thứ này đều là quân lương cho sự tiến bộ của hắn.
Đây là một kỹ năng nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng lại là một kỹ năng có hiệu quả rất lớn.
Mượn Càn Khôn mà nói, có lẽ rất nhanh thôi hắn có thể làm ra kỹ năng mới, tăng cường hiểu biết về không gian.
“Lần ra ngoài này, cho dù bây giờ trở về ngay thì những gì mà ta đã thu hoạch được cũng không hề nhỏ, đủ để sử dụng thật lâu.”
Tự mình tu luyện một khoảng thời gian dài, sau đó lại ra ngoài du lịch, sự tiến bộ vượt quá sức tưởng tượng của Vương Thăng.
Đương nhiên bây giờ hắn không thể nào trở về ngay được.
Hắn đã tới dãy núi Thái Nhạc, hơn nữa còn tiến vào Đông Sơn Thành, thành trì lớn nhất gần dãy núi Thái Nhạc.
Sau khi tiến vào Đông Sơn Thành, Vương Thăng đi thẳng đến khách điếm Duyệt Lai, vừa mới ăn cơm xong đã có chưởng quầy tới mời hắn.
“Đại nhân, đại chưởng quỹ của chúng ta mời ngài!”
Chưởng quỹ ở khách điếm Duyệt Lai tại Đông Sơn Thành không dám thất lễ, tin tức về Vương Thăng đã sớm truyền khắp chưởng quỹ cấp tông sư của
khách điếm Duyệt Lai.
“Được!”
Vương Thăng không ngờ được rằng Chu Hiểu lại ở chỗ này chờ hắn, điều này cũng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo