Sau khi nhận ra được điều này, Vương Thăng cực kì hối tiếc.

 

Thứ nhất là hối tiếc trong chuyến đi này, hắn lại không nghĩ đến việc mua khoáng thạch để tiếp tục tăng cường Phi Kiếm, thứ hai khi tranh giành bảo châu, ấy vậy mà lại không thu hồi toàn bộ số binh khí của những vị tông sư, Đại Tông Sư, những Đại Tông Sư đứng đầu kia mà chỉ giữ lại số binh khí của Khương Đạo và Vĩnh Niên Vương.

 

Cho nên sau đó trên đường đi, hắn cứ mải mê thu gom kim loại và khoáng thạch, sự thăng cấp của hai thanh Phi Kiếm đều không nhỏ.

 

Chỉ là thanh Phi Kiếm thứ hai chưa được tế luyện xong xuôi, vẫn chưa thể thu vào trong đan điền.

 

Cuối cùng, tinh thần và thể lực của hắn đều đặt vào việc tế luyện bảo châu.

 

Hiện tại, bảo châu sắp được tế luyện hoàn tất rồi, hắn càng phải dồn hết sự tập trung của bản thân mình vào.

 

Một ngày trôi qua, thanh tiến trình tăng lên một cách lặng lẽ.

 

“Tế luyện bảo châu: 100%”.

 

Trong nháy mắt, tiến độ đã đạt đến 100%, thanh tiến trình cũng theo đó mà biến mất.

 

Điều đó đại diện cho việc tế luyện bảo châu đã hoàn tất rồi.

 

“Cuối cùng cũng đã tế luyện xong xuôi hết rồi, hình như có biến đổi một chút.”

 

Vương Thăng cảm nhận được rõ ràng rằng giữa mình và bảo châu đã có một sự liên kết nào đó.

 

 

Trước đây, bảo châu cứ mãi im lìm bất động, cho dù có là hắn đi chăng nữa thì cũng không thể làm cách nào để sử dụng được, nhưng mà sau khi tế luyện xong, hắn biết được rằng dường như bảo châu đã có thể sử dụng được rồi.

 

“Dường như mỗi một loại năng lượng đều có thể khởi động bảo châu.”

 

Vương Thăng cảm thấy mặc dù mình đã có thể sử dụng bảo châu được rồi, nhưng dường như phương pháp tế luyện của mình cũng không phù hợp với phương pháp khống chế vốn có của bảo châu.

 

Tế luyện của hắn là một loại chìa khóa vạn năng, cưỡng chế bảo châu, biến bảo châu thành một món đồ của mình.

 

Nói cách khác, vốn dĩ hắn đã tìm được phương pháp thích hợp, bất kể là Khí Huyết Võ Đạo hay là con đường tu luyện tinh thần đều có thể dùng đến.

 

Nhưng mà…

 

“Thứ này với ta cũng không có quan hệ gì.”

 

Cho dù mèo trắng hay là mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đều là mèo cả.

 

Cách nào cũng được, miễn là hắn có thể sử dụng bảo châu là được rồi.

 

Không do dự, chần chừ, Vương Thăng cứ thế sử dụng khí huyết chi lực tác động vào bảo châu.

 

Sau khi khí huyết chi lực tràn vào bảo châu, Vương Thăng còn phỏng đoán là bảo châu sẽ bộc phát ra thứ năng lực oai hùng nào đó, nhưng luồng khí huyết chi lực này quay trở lại cơ thể hắn, hơn thế nữa đã xảy ra một sự biến hóa kỳ diệu.

 

Vương Thăng cảm nhận được điều gì đó, trực tiếp di chuyển tức thời lên trời, sau đó đấm một quyền.

 

Vù!

 

 

Phong quyền mạnh mẽ được đánh ra, áp suất gió đập vào khoảng hư không, không biết Vương Thăng đã thực hiện cảnh tượng này khi luyện tập quyền pháp không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng áp lực gió lần này có chút không giống.

 

Lần này, chẳng thà nói đó là một trận biển lửa còn hơn là nói đó là áp lực gió.

 

Thật vậy, khí huyết chi lực Vương Thăng đánh ra biến thẳng thành ngọn lửa, thiêu đốt hư không với nhiệt độ cực kì cao, cao hơn so với ngọn lửa trước đây bảo vệ bảo châu.

 

Vương Thăng biết điều này là do kết quả của việc hắn thêm khí huyết chi lực của mình vào, khí huyết chi lực của cơ thể hắn cực kỳ to lớn mà người bình thường không thể so sánh được.

 

Chờ đến khi ngọn lửa tỏa ra, Vương Thăng dùng thần niệm khua động bảo châu, kết quả là phát sinh chuyện tương tự, sức mạnh của thần niệm bị nghiền nát sau đó, trong hư không, một ngọn lửa cứ thế được đốt lên, nhiệt độ cũng cao kinh khủng, không gian tựa hồ như thể đều bị đốt cháy đến vặn vẹo.

 

Nhìn thấy kết quả này, Vương Thăng di chuyển tức thời trở lại trong thùng xe.

 

Hắn cầm bảo châu trên tay, trải qua cuộc thí nghiệm vừa rồi, hắn cũng đại khái nắm bắt được công dụng của bảo châu.

 

Công dụng của bảo châu chính là chuyển hóa!

 

Những cái khác thì hắn không rõ, nhưng ít nhất là bảo châu này có thể chuyển hóa được năng lượng của hắn, có khả năng chuyển hóa tất cả năng lượng của hắn thành ngọn lửa, bộc phát ra ngọn lửa cực kỳ khủng bố.

 

“Sức mạnh của hỏa diệm sao?”

 

Thực ra dựa theo quy luật mà nói, tu tập Nội Đan thuật, sử dụng sức mạnh của ngũ hành đối với Vương Thăng mà nói, có lẽ là một việc nước chảy

 

 

thành sông.

 

Nhưng cũng giống như phương pháp tế luyện, từ trước đến nay, việc từ không đến có luôn là điều khó khăn nhất.

 

Nội Đan thuật đều là do Vương Thăng sử dụng thanh tiến trình của mình để cưỡng chế ra, hắn không biết một chút gì về phương pháp khống chế ngũ hành, cho nên không có năng lượng, nhưng sức mạnh của ngũ hành lại sử dụng ra được.

 

Bởi vì tạm thời đủ dùng, hắn cũng không đi vào quá trình nghiên cứu sâu.

 

Điều quan trọng nhất chính là, bản thân Ngũ Tạng Uẩn Thần chính là thai nghén ngũ hành chi thần, chỉ cần thai nghén thành công thì tự nhiên hắn sẽ nắm được sức mạnh của ngũ hành trong lòng bàn tay, cho nên hắn chưa từng chạy theo quá nhiều.

 

 

0.11250 sec| 2432.172 kb