Không lâu sau, Vương Thăng bước vào nhà kho của phòng đấu giá.

 

Chỗ này hiển nhiên có thủ vệ, thực lực cũng không tệ, thủ vệ cấp Tông Sư chỉ kém Cao Thiên Vũ một chút. Thế lực cấp bậc Đại Tông Sư chắc chắn căn cơ không thể kém được.

 

Nhưng kể cả là Cao Thiên Vũ còn không phát hiện ra, thì càng đừng nói đến vị Tông Sư này.

 

Thế là hắn ung dung lật giở mấy quyển bí tịch võ đạo trong nhà kho này.

 

Vừa lật xem, hắn vừa dùng thần niệm ghi nhớ, cũng sao chép vào trong ngọc giản, lúc trước ở phủ thành chủ hắn cũng làm như vậy, nếu không thì sao có thể trong thời gian ngắn đọc hết được.

 

Phải nói rằng phòng đấu giá Duyệt Lai ở Giang Nguyên Thành có rất nhiều bí tịch, cũng có một số khá tốt, tất nhiên, không có bí tịch hay bí thuật kỳ lạ nào đặc biệt hiếm có và phù hợp với sở thích của Vương Thăng.

 

Nói chung, thu hoạch không tệ.

 

Sau khi để lại những thứ giống như phủ thành chủ, hắn trực tiếp rời đi.

 

Không hề nghi ngờ, Tông Sư canh gác bên ngoài cũng nghe thấy bình thuốc rơi xuống đất.

 

“Cường giả!”

 

Nhận định của hắn ta cũng giống như của Cao Thiên Vũ, sau đó hắn ta nhìn thấy Dược Vương linh đan.

 

Nói thật, những viên Dược Vương linh đan này đối với hắn ta vô cùng hấp dẫn, nhất định có thể khiến hắn ta tiến thêm một bước.

 

 

Nhưng nghĩ đến thủ đoạn cứng rắn của vị bên trên kia, võ giả cấp Tông Sư này đành phải thành thực báo cáo chuyện bí mật này lên trên.

 

Cùng một việc, nhưng kết quả khác nhau, nhưng cho dù Vương Thăng biết, hắn cũng sẽ không để ý lắm.

 

Hắn đã quay về lại khách điếm.

 

Lần này thu hoạch được rất nhiều thứ, trong đó có nghiên cứu về Càn Khôn.

 

Tuy nhiên, cuốn “nghiên cứu” này đầy bụi, dường như nó không quan tâm lắm.

 

Vương Thăng cảm thấy mặc dù góc độ lý giải bên trong vẫn không vượt ra khỏi khuôn khổ về sự trói buộc của không gian, nhưng nếu tiếp tục nghiên cứu, hắn có thể sẽ nghiên cứu ra bí ẩn thực sự của Càn Khôn.

 

Quyển thư tịch này cũng là cuốn mà Vương Thăng coi trọng nhất, bên cạnh cuốn bí thuật mà hắn đã lấy được trong phủ thành chủ, nó có thể hỗ trợ qua lại trong việc nghiên cứu Càn Khôn của hắn.

 

Sau khi đặt đồ xuống, Vương Thăng lại đi tìm mười hai đứa trẻ.

 

“Các ngươi thích loại vũ khí nào?”

 

Những thứ như vũ khí, bởi vì trước khi đạt đến võ giả cấp bảy không có cách nào sử dụng khí huyết chi lực để tăng lên được, nên chúng không vội vàng lựa chọn.

 

Tuy nhiên, Vương Thăng nghĩ ngược lại, có thể bắt đầu lựa chọn rồi, không cần phải thông thạo, ít nhất chúng cần biết mình thích gì, giỏi gì và lý giải được nhiều hơn.

 

Chẳng mấy chốc, chúng đã chọn vũ khí của riêng mình theo sở thích cá nhân.

 

Lưu Kiến An chọn đao, Vương Linh Vi chọn thương, có vẻ như vì cậu bé đã xem hắn luyện tập, Chu Điền thì là…

 

 

Vương Thăng sau khi có được đáp án, cũng không có ý kiến gì, chỉ lấy ngọc giản ra, tìm khiến thức cơ sở về binh khí tương ứng cho chúng học tập.

 

“Nhiệm vụ tiếp theo chính là ghi nhớ những thứ này trong đầu, sau đó bắt đầu học, sau khi học xong cơ bản mới bắt đầu học võ công chân chính. Nhớ là không hợp thì cứ nói với ta, nhân lúc còn sớm thì đổi đi, đừng cưỡng ép.”

 

Giải thích xong một câu, Vương Thăng cũng bắt đầu nghiên cứu đồ của mình.

 

Đầu tiên là Càn Khôn.

 

Bí thuật dùng để tích lũy căn cơ tri thích, cho nên không cần quá gấp gáp, nhưng hiện tại hắn vô cùng coi trọng Càn Khôn.

 

Sau khi phá giới hạn, Vương Thăng cơ bản không thể nghiên cứu ra bất cứ thứ gì từ bí tịch Càn Khôn ban đầu, chỉ có thể từ từ cải thiện theo sự hiểu biết của mình và thu được nhiều kiến thức hơn với sự trợ giúp của thanh tiến trình.

 

Với sự trợ giúp của thanh tiến trình, mặc dù vẫn có tiến bộ nhưng do không có gốc rễ nên tiến độ thăng cấp rất chậm.

 

Cho đến bây giờ, tiến độ của Càn Khôn vẫn chỉ là phá giới hạn một lần.

 

Có được quyển thư tịch này đã cho hắn một hướng đi mới.

 

Cho nên, khi Lưu Kiến An, Vương Linh Vi và những đứa trẻ khác sao chép bí tịch, hắn đã lấy cuốn bí tịch này ra nghiên cứu.

 

“Càn Khôn giả, không gian dã, cái gọi là không gian, nằm ở bốn phương trời đất…”

 

Mặc dù quyển thư tịch này trình bày không quá thâm sâu, nhưng rất sáng tạo.

 

Tác giả của quyển thư tịch dường như nghiên cứu không gian một cách khoa học, sau đó bắt đầu từ khía cạnh này, nghiên cứu rốt cuộc trói buộc

 

 

không gian là gì.

 

Tất nhiên, có lẽ do hạn chế của bản thân nên cuối cùng tác giả đã không tìm ra câu trả lời đích thực.

 

Đến phần này thì ngừng, trên cơ bản đều chỉ là nghiên cứu về trói buộc không gian. Đây cũng là phần lớn nội dung của quyển thư tịch.

 

Nhưng sau đó đã có sự thay đổi:

 

Ta nghiên cứu Càn Khôn hơn mười năm, cũng thu hoạch được vài phần, từ đó thay đổi phương pháp nghiên cứu, không gian không chỉ có ràng buộc, bốn phương trời đất đều là không gian, phải chăng có thể coi nó là một tổng thể hoàn chỉnh…”

 

Đây là điều mà Vương Thăng quan tâm nhất.

 

Tác giả của quyển thư tịch coi không gian là một tổng thể, cho dù bản thân ở bất kể nơi đâu, đều đang ở trong không gian.

 

“Nếu đã như vậy, có thể từ nơi này trong nháy mắt đi tới một nơi khác không? Dù sao tất cả đều là một thể. Không gian giống như một tờ giấy, tờ giấy cũng là một chỉnh thể. Nếu tờ giấy được xếp chồng lên nhau, vậy thì hai điểm sẽ tiếp giáp, liệu không gian có như vậy không?”

 

 

0.07134 sec| 2422.781 kb