Con đường tu luyện trong tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp, gia đình Lý Vĩnh Phong khi biết điều này rất vui, không gì khiến người lớn hạnh phúc hơn sự xuất sắc của con cháu.
Vương Thăng cũng để lại rất nhiều quà tặng.
Còn về người khác, Từ Khúc vẫn là võ giả cấp bảy, về sau võ giả tu luyện sẽ càng ngày càng khó khăn, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Còn Trương Trạch là võ giả cấp ba, tuổi đã cao nên khó có thể đột phá.
Với sự tích lũy tài nguyên, chú Lý và thím Lý cũng đã đạt đến võ giả cấp hai, nhưng giống như Chương Trạch rất khó để thăng cấp.
Mười hai học sinh trong lớp vẫn là những võ giả cấp hai.
Cho dù là Nguyệt hay là Từ Khúc cũng đều đề nghị giảm tiến độ để bọn trẻ tích lũy những kiến thức cơ bản trước.
Ở tuổi của bọn hắn, có thể đạt tới võ giả cấp hai, đã coi như rất xuất sắc rồi, không cần quá vội vàng, hơn nữa nắm vững nền tảng cũng rất quan trọng.
Cuối cùng, là những võ giả khác trong làng.
Sau khi có đủ linh mễ, trong làng cũng có nhiều võ giả hơn.
Đó là còn chưa kể đến Lý Vĩnh Phong và những người trong lớp học.
Những năm qua, dưới sự bảo vệ của Vương Thăng, trại Thanh Sơn phát triển một cách hòa bình, trong làng có tổng cộng hai mươi hai võ giả cấp một và tám võ giả cấp hai.
Mà cuộc sống trong trại Thanh Sơn bình yên là vậy, như bên ngoài lại không như thế.
Đã hơn một năm kể từ trận chiến ở Giang Nguyên Thành, trong khoảng thời gian đó, không có bất kỳ kẻ thù nào dám gây chuyện ở Giang Nguyên Thành.
Nếu không có đủ sức mạnh, hay sự giúp đỡ của Đại Tông Sư, thì sẽ không có thế lực nào dám khiêu khích Thiên Tinh quân.
Nhưng một năm đã trôi qua, Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành đã không thể nhịn được nữa.
Họ bắt tay lại để tấn công Giang Nguyên Thành.
Nhưng lần này không còn là một nhóm người đi lạc, mà là một đội quân chính quy đã được huấn luyện trong một năm.
Sau cuộc chiến lần trước Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành bị tổn thất nặng nề, nên họ họ đã trực tiếp chiêu mộ quân đội của Hội Quân trận ở Kiếm Châu và Dương Võ Châu, sau đó bắt đầu huấn luyện quân đội của mình với sự giúp đỡ của các tướng lĩnh trong quân đội này.
Tuy rằng quân đội của bọn họ mặc dù không bằng Thiên Tinh quân, nhưng lai lịch của hai thế lực Đại Tông sư lại cực kỳ kinh người.
Cho dù lần trước tổn thất nhiều võ giả như vậy, nhưng lần này bọn họ vẫn tập hợp được hai mươi vạn quân, số lượng võ giả lần này sẽ không ít hơn lần trước.
Thực lực của hai bên có lẽ có thể bù đắp sự chênh lệch về số lượng võ giả.
Điều quan trọng nhất là lần này họ đã tìm thấy một Thống soái.
Là người trấn giữ Dương Vũ Châu, Thống soái của quân Đan Dương, võ giả có cấp bậc là Tông sư - Dương Kiến.
Đội quân hai mươi vạn người, bao gồm mười võ giả cấp Tông sưu, do hắn ta chỉ huy và tuân theo mệnh lệnh của hắn ta - ít nhất trên lý thuyết là như vậy.
Nhưng trên thực tế, mười vị Tông Sư và một số võ giả cấp chín đều là nhân vật quan trọng của Linh Kiếm Cốc và Thiên Đao Thành, làm sao họ có thể đồng loạt tuân theo mệnh lệnh của Dương Kiến.
“Dương Kiến, đừng quên thân phận của ngươi.”
Một cuộc bàn luận trước chiến tranh khác đã kết thúc một cách tồi tệ.
Đối với Dương Kiến mà nói giao mệnh lệnh cho mười võ giả là một việc rất khó, thậm chí một số võ giả cấp chín cũng bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Nhìn có vẻ như có Thống soái, nhưng chỉ là bề ngoài.
Khi người của hai thế lực lớn rời đi, thị vệ của Dương Kiến không nhịn được nói: “Dương Thống soái, rõ ràng người của hai thế lực đó mời người nhưng khi chúng ta đến đây thì lại thành ra thế này…”
“Cẩn thận lời nói!”
Dương Kiến cắt ngang lời thị vệ.
Có điều, hắn ta cũng không có trách cứ thị vệ, trên chiến trường, thị về chính là lá chắn của Thống soái, Thống soái và thị vệ là một mối qua hệ vô
cùng bền chặt.
Thấy thị vệ của mình còn có chút khó chịu, Dương Kiến cười nói: “Yên tâm, lần này chúng ta sẽ thua!”
“???”
Người bảo vệ có chút không hiểu.
Bọn họ đều sắp thua rồi, tại sao Dương Thống soái lại không lo lắng chút nào, thậm chí còn cười như vậy.
“Chỉ cần đội quân có thể tuân theo mệnh lệnh, thì đó sẽ là một đội quân hùng mạnh nhất trên thế giới. Nếu có thể tuân theo mệnh lệnh, đó sẽ là một đội quân đúng nghĩa, từ đó có thể đối phó với tất cả kẻ thù. Một khi tâm không đồng nhất, đối mặt với kẻ địch yếu thì không sao, chỉ cần dùng sức mạnh có thể nghiền nát bọn chúng, nhưng gặp phải đội quân mạnh mẽ như Thiên Tinh quân làm gì có chuyện sẽ giành được thắng lợi.”
Dương Kiến thở dài, ngay từ đầu đã biết kết quả sẽ như thế này.
Thật đáng tiếc cho một đội quân hùng mạnh như vậy.
Cũng chính bởi vì như vậy, hắn ta mới hoàn toàn không để ý đến những vị võ giả bằng mặt nhưng không bằng lòng, dù là có để ý đến bọn họ cũng vô dụng.
Ngay cả khi hắn ta không yếu hơn họ, những người đó vẫn coi hắn ta như một con chó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo