Nếu phải nói thì liên hoa dược vương là do người trong trại phát hiện trước.
Đại Bạch cũng biết chuyện này nên có chút lo lắng. Vì vậy nó đi với tốc độ rất cao.
Nó đã trải qua một lần tiến hóa, những chướng ngại trong núi căn bản không ngăn được nó. Có thể nó không bay được, nhưng có Vân Tiêu dẫn đường nên khoảng mười phút sau, mọi người đã đến vị trí của liên hoa dược vương.
Lúc gần tới, Vương Thăng đã giải phóng thần thức của mình.
Quả nhiên nơi này có không ít người canh giữ.
Vương Thăng cơ bản đã phán đoán được thực lực của họ. Những người này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Dẫn đầu có tổng cộng có ba người, toàn bộ là võ giả cấp bảy, nhưng hình như họ đang đối đầu với nhau.
Ba người này đều dẫn theo không ít người, có người mạnh, có kẻ yếu, còn có người khuôn mặt non nớt, hình như chỉ hơn mười tuổi, thực lực rất yếu, có lẽ là võ giả cấp một. Những chuyện như vậy mà dẫn những người này theo không biết có ích lợi gì.
Không nghĩ xung quanh còn có võ giả mạnh như vậy?
Hắn còn tưởng rằng sau khi trải qua vụ việc của Thanh Giao bang và sự bùng nổ của Trình Khương, thế giới đã không có võ giả cường đại như vậy nữa.
Dưới tác dụng của thần thức, những người này không hề phát hiện có người đang theo dõi mọi nhất cử nhất động của bọn họ.
“Triệu Cực, Trịnh Hưng Hiền, dược vương này do người của gia tộc chúng ta phát hiện trước, người của hai nhà các người đúng là vô sỉ!”
“Giang Tu Thành, ngươi chắc chắn người của ngươi phát hiện trước chứ? Nên nhớ, chúng ta đến đây cùng một lúc.”
Đây là một người đàn ông thô kệch, cực kỳ cường tráng, cơ bắp trên người như thể muốn xé toạc quần áo, đây chính là một con gấu hình người.
“Giang ca, mọi chuyện đều đã bàn bạc xong, còn cần phải nói những chuyện này sao? Ngày mai chính là cơ hội thi đấu, thay vì nói những chuyện này, không bằng nghĩ xem mai nên thắng như thế nào!”
Giang Tu Thành bị hai người vô liêm sỉ này làm cho bật cười.
Cũng do hắn ta không cẩn thận, khi biết được tin tức có dược vương đã không nghĩ nhiều mà đến ngay lập tức. Người của nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh đều là người thành tinh, thấy ông ta ra ngoài thì đi theo nên mới bị phát hiện.
“Được, vậy ngày mai sẽ rõ, mỗi tộc sẽ chọn ra ba người trẻ tuổi, người thắng cuộc cuối cùng sẽ quyết định phân chia.”
Nghe đến đây, Vương Thăng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Chính là, thực lực của ba gia tộc tương đương nhau và muốn tranh đoạt dược vương, kết quả là không ai làm gì được ai, nên để thế hệ trẻ tranh đoạt.
Vương Thăng cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Đây không phải là không gian hạn chế thực lực, kết quả để đám trẻ quyết định tài nguyên quan trọng này.
Không biết đây là chuyện gì nữa.
Nhưng, cho dù có vấn đề gì thì cũng không liên quan đến hắn.
Hắn lấy ra một cái mặt nạ gỗ mà hắn thường chơi khi không có việc gì làm ra, sau đó bảo Đại Bạch nhảy vào giữa đám người.
Trong nháy mắt, cả ba người Triệu Cực, Trịnh Hưng Hiền và Giang Tu Thành đều căng thẳng, một con Sơn Quân, hơn nữa còn là Sơn Quân rất mạnh. Nếu bọn họ muốn đối phó cũng phải tốn chút công sức.
Quan trọng là, trên người Sơn Quân còn có một người.
“Các ngươi đang quyết định ai sẽ có được đóa liên hoa dược vương này? Ta còn chưa nói gì!”
Vương Thăng không có ý định nhường bông liên hoa dược vương này cho bọn họ. Dù sao đây cũng là thứ Vân Tiêu để ý từ lâu.
Triệu Cực là người nóng tính nhất, vốn ba nhà họ tranh nhau một bông liên hoa dược vương này đã không đủ, kết quả lại xuất hiện thêm một người. Khi hắn ta định nói thì lập tức bị Trịnh Hưng Hiền giữ lại.
Thực lực của Sơn Quân mạnh như vậy, người có thể hàng phục Sơn Quân chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ.
Triệu Cực bị giữ lại cũng trở nên tỉnh táo trong nháy mắt.
Sau đó ba người nhìn nhau.
Cuối cùng Trịnh Hưng Hiền đứng ra, nói: “Tiền bối, chúng ta là ba nhà của huyện Điệt Thủy, dược vương này…”
Không đợi hắn ta nói xong, Vương Thăng đã ngắt lời bọn họ, nói: “Ta nhất định phải lấy đi dược vương này. Nếu nói chính xác thì ta mới là người đầu tiên phát hiện, các ngươi không cần nghĩ nữa.”
Vương Thăng cũng không hề khiêm tốn.
Hắn phát hiện ra trước không đáng nói, điều quan trọng nhất là hắn còn rất mạnh, trong tình huống này lại đồn ra ngoài, không phải hắn chính là người bị oan hay sao?
Nhưng hắn cũng đã nhìn ra, vì sao ba nhà này lại để tiểu bối quyết định.
Người của ba nhà liên minh lại, hắn vừa xuất hiện họ lập tức đứng chung một chỗ, cùng chống lại hắn.
Chỉ tiếc là, thực lực quá yếu.
“Tiền bối, trong gia tộc chúng ta…”
“Có cường giả?” Vương Thăng cười cười: “Đó là các ngươi sao? Quan trọng nhất chính là, sao ta không biết huyện Điệt Thủy lại có ba gia tộc võ giả. Nếu là trước kia thì chắc chắn bị giết hết rồi. Các ngươi mới tới sao?”
Nghe vậy, trong nháy mắt trong lòng ba người nghĩ tới cái gì đó.
Ba nhà bọn họ đến huyện Điệt Thủy là muốn điều tra rõ, bởi vì vị tông sư kia nên cho dù bên ngoài ba huyện có đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì cũng không ai dám đến đây.
Vốn gia tộc đến ba huyện để tị nạn, cũng chuẩn bị tâm lý sẽ không có tài nguyên gì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo