Có không ít dã thú tiến đến gần đoá liên hoa đó, nhưng những con dã thú đến gần đều bị một loại dây leo trói buộc, sau đó kéo xuống đáy hồ, thậm chí không một linh thú nào có thể trốn thoát.

 

Sau khi Vương Thư Văn nhìn thấy thì không hành động hấp tấp, sau khi trở về vừa vặn lúc trưởng thôn đang họp nên nhân tiện nói ra.

 

Sau khi nghe xong vẻ mặt Vương Thăng có chút kỳ dị.

 

“Quặng sắt ngươi tìm được ở đâu?”

 

“Chắc khoảng bốn mươi mấy dặm, đường không dễ đi.” Đây cũng là lý do tại sao lại tốn thời gian dài như vậy.

 

Bốn mươi mấy dặm, vừa hay trong phạm vi mùi đặc biệt của Dược vương.

 

Dược vương này cần phải bị hắn thu vào trong túi!

 

Đại Bạch và Vân Tiêu đã cảm nhận được điều đó, võ giả trong doanh trại cũng tìm thấy rồi.

 

Đây là đang ám chỉ hắn sao?

 

 

“Chuyện này ta sẽ xử lý, cái này giao cho Thư Văn, đa tạ ngươi đã không từ mệt mỏi giúp ta tìm quặng sắt.”

 

Hắn lấy ra một lọ Thập Toàn Đại Bổ hoàn, trong đó có mười mấy viên Thập Toàn Đại Bổ hoàn.

 

Người khác tìm giúp quặng sắt lâu như vậy, hắn tất nhiên sẽ không nói suông, Vương Thư Văn cũng không từ chối.

 

Sau khi Vương Thăng hỏi được vị trí thì liền cho người rời đi.

 

Hắn đợi Vân Tiêu về trước rồi mới tính, mặc dù về cơ bản đã có thể khẳng định, nhưng hắn đang tính xem rốt cuộc có phải là cùng một chỗ hay không.

 

Đến chập tối, Vương Thăng đang đào đất, nhổ cỏ ở sân sau thì Vân Tiêu quay về.

 

“Nói xem tình hình như thế nào?”

 

“Chíp chíp chíp…”

 

Mô tả của Vân Tiêu giống với Vương Thư Văn, đó là cùng một nơi.

 

“Không tồi, đến lúc đó đi lấy là được!”

 

Bây giờ vẫn chưa trưởng thành, cũng không cần thiết phải vội.

 

Có điều hắn vẫn để Vân Tiêu đến đó xem trước, ngộ nhỡ có chuyện gì cũng có thể biết được.

 

Bản thân Vân Tiêu cũng có suy nghĩ này, vì thế liền trực tiếp đi xem xem.

 

Biết được vị trí, cùng với tốc độ của Vân Tiêu, khoảng cách bốn mươi mấy dặm, nếu như bộc phát toàn lực thì không cần đến mười phút là có thể quay về báo cáo.

 

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, mùi đặc biệt của Dược vương tản đi, sắp trưởng thành.

 

 

Ngày đó Vân Tiêu cũng quay lại rồi…

 

Mấy ngày nay, Vân Tiêu vẫn quan sát đóa liên hoa dược vương kia, nếu bình thường thì nó sẽ không quay lại, trừ phi liên hoa dược vương xảy ra chuyện.

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Tuy Vương Thăng muốn có Liên hoa dược vương, nhưng nếu không có cũng không sao.

 

Đối với hắn, dược vương thậm chí chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng vì có chút tò mò nên muốn đi tìm thử.

 

Nói cách khác, nếu muốn, hắn đã tự đến xem đóa liên hoa dược vương kia.

 

“Chiếp chiếp chiếp…”

 

Nhưng đối với Vân Tiêu lại không như vậy, nó cực kỳ coi trọng cái này.

 

Đây là thứ có thể khiến nó lột xác, vì vậy nó nhanh chóng kể lại những gì đã nhìn thấy.

 

Có vẻ như đã có người tìm được liên hoa dược vương, hơn nữa còn ở đó canh giữ.

 

“Những người khác cũng tìm thấy rồi sao?”

 

Vương Thăng không biết rằng nó rất kỳ lạ, hương thơm kỳ lạ của liên hoa dược vương kéo dài không quá nửa tháng. Trong vòng nửa tháng này, đã có không ít dã thú, thậm chí cả linh thú, yêu thú đều bị hấp dẫn.

 

Bị người khác phát hiện có chuyện lạ cũng không phải chuyện gì to tát.

 

Gần đây, người lên núi tìm kiếm linh dược cũng không ít, căn cứ vào những người hái thuốc thỉnh thoảng đi qua trại Thanh Sơn và kinh nghiệm của võ giả trong trại, có vẻ như linh dược trong núi càng nhiều lên.

 

 

Thậm chí chúng còn có nhiều dị năng, vì vậy đã thu hút rất nhiều người vào núi hái thuốc.

 

Thực lực của những người này cũng không mạnh lắm.

 

Người hái thuốc thường là một vài thế lực võ giả đã được bồi dưỡng, hoặc là võ giả cấp thấp, không có tài nguyên tu luyện nên đánh liều vào núi tìm thử.

 

Trước đây có thể nói là làm trâu làm ngựa, vì phòng ngừa chạy trốn, bọn họ phải làm không ít thủ đoạn hạn chế.

 

Cuối cùng vẫn không biết rốt cuộc ai đã tìm được dược vương.

 

So với trước đây thì bây giờ hơn nửa là võ giả tương đối mạnh.

 

Theo lời mà Nguyệt nói, dược vương là tài nguyên mà ngay cả thế lực cấp bậc đại sư rất trân quý, thậm chí dược vương khát máu còn cao hơn một bậc.

 

Vì vậy, khi nhận được tin tức, nhất định sẽ phái võ giả cường đại hơn đến đảm bảo không có gì sai sót.

 

Nếu có người tới sau thì cũng không đáng sợ, bởi những võ giả này đều không có lai lịch, cũng không có thực lực.

 

“Chiếp chiếp chiếp…”

 

Vân Tiêu kể chi tiết toàn bộ chuyện.

 

Có rất nhiều người có thực lực cao mà nó không thể đối phó được, nếu không, nó sẽ trực tiếp đánh mà không cần trở về.

 

Vương Thăng lập tức hiểu được tình hình đại khái.

 

Thực lực của Vân Tiêu không mạnh, nhưng nếu là võ giả cấp bốn, năm thì nó không cách nào đánh được. Nhưng nếu là võ giả cấp ba trở xuống thì đều không phải là đối thủ của nó.

 

 

Nói cách khác, phần lớn những võ giả cường đại kia thấp nhất cũng là võ giả cấp năm, sáu.

 

“Biết rồi, hai ngày nữa sẽ trưởng thành, cùng đi xem thử một chút đi!”

 

Dù sao cũng phải trưởng thành, đến thăm dò một chút cũng tốt.

 

 

0.10830 sec| 2434.164 kb