Cao thủ của cấm quân cũng bị người ta cản trở, không thể phát huy sức mạnh cường giả.
Trên mặt những dân thường kia đều mang theo vẻ quyết liệt, dứt khoát, không thành công thì cũng thành nhân, dường như mang theo hận thù vô tận đối với đế đô.
“Nhìn thấy gì chưa? Cho dù chúng ta không gây chuyện, những người này sớm muộn cũng sẽ tạo phản, bởi vì bọn họ không sống nổi nữa rồi, có lẽ thay đổi chế độ là lựa chọn duy nhất trong lòng họ.”
Từng câu từng chữ trong lời nói của Trầm Huyền lọt vào tai Chu Thiên Nguyên, vẻ mặt của hắn ta thay đổi rồi.
Hắn ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có lẽ Đại Chu sụp đổ, chưa chắc chỉ vì lão tổ thân là khí vận Đại Tông Sư chết đi.
Nhưng hắn ta đã lấy lại tinh thần rất nhanh.
“Trầm Huyền, ngươi cũng không cần phải nói những lời đao to búa lớn, nhìn những người sau lưng ngươi, những người đó chính là một trong những tên đầu sỏ gây ra chuyện ngày hôm nay, ức hiếp bách tính, tham ô hủ bại, sưu cao thuế nặng đều có phần của bọn họ.”
“Bây giờ đến lòng trung thành và lòng yêu nước cũng đều bị lãng quên rồi, uổng cho ngươi là Văn Thánh Văn Cung, lúc đầu Văn Cung không phải là như thế…”
Trầm Huyền không quan tâm, nói: “Hoàng chủ, chúng ta không phản bội Đại Chu, chỉ là Đại Chu thối nát, chúng ta muốn đổi một hoàng chủ khác
mà thôi.”
“Ha ha ha, đây chính là mục đích của các ngươi sao? Trầm Huyền, muốn mượn quốc vận của Đại Chu để trở thành khí vận Đại Tông Sư, có phải ngươi nghĩ quá đơn giản rồi không, ngươi còn đáng hận hơn cả những người kia! Hơn nữa chắc có lẽ không ai nghĩ ra được mục đích thực sự của ngươi đâu nhỉ?”
Chu Thiên Nguyên hiểu ra rồi, Trầm Huyền hoàn toàn không định phân tranh cùng đám người kia.
Ông ta muốn mượn quốc vận của Đại Chu để trở thành khí vận Đại Tông Sư, tuy không biết lấy tự tin ở đâu ra, nhưng nếu như thành công, tất cả những người khác đều sẽ như giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
“Thì sao chứ?”
“Vậy thì không thể nào để ngươi như ý được.”
Vào tháng 9 năm 535 lịch Đại Chu, một cuộc chiến lớn đã nổ ra ở đế đô, sau đó xuất hiện một chuyện kinh thiên động địa, Đại Tông Sư Văn Cung – Trầm Huyền bỏ mình, hoàng chủ Chu Thiên Nguyên, thống lĩnh cấm quân Vương Long bỏ mình.
Đế đô bị chiếm đóng, nhưng nhanh chóng bị người của các đại gia tộc đánh lại.
Tháng 10, tân hoàng chủ chín tuổi lên ngôi, tình hình đế đô xem như yên ổn.
Nhưng cuộc nổi dậy ở đế đô dường như là ngòi nổ, các cuộc nổi dậy diễn ra khắp nơi.
Đằng sau các cuộc nổi dậy đều có sự kiểm soát của thế lực Đại Tông Sư.
Tình hình tồi tệ nhất là Thục Châu, Kiếm Châu, Vân Châu, Tam Châu.
Linh Kiếm cốc, Thiên Đao Thành, Vĩnh Niên Vương, ba phương hỗn chiến, dường như muốn định ra một vương giả.
Ngoài ra, thế lực của các bên khác dường như cũng đang tập hợp lực lượng, muốn đi ngàn dặm, từ vùng đất giàu có đến tranh đoạt vùng đất Tam Châu.
Đại Chu hoàn toàn trở nên hỗn loạn, bách tính trôi dạt khắp nơi, thiếu thốn lương thực, người chết la liệt.
Nhưng những người trên bàn cờ không quan tâm đến những “chuyện nhỏ” này.
Trong tình huống đó, dưới nước, trong rừng, thậm chí là trong thành thị, vô số dã thú, mãnh thú lặng lẽ lột xác, trong ánh mắt tràn đầy linh tính hoặc tà tính.
Những người dân sống lang thang, không biết đã có biết bao nhiêu người trở thành con mồi của yêu thú, hơn nữa chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng.
Trại Thanh Sơn cũng gặp phải tình huống này.
Trưởng thôn tập hợp các võ giả trong thôn lại với nhau.
“Dựa trên tình hình của tháng trước, linh dược trên núi và linh vật ngày càng nhiều lên, tháng trước chỉ trong vòng một tháng, đã tìm thấy gần mười cây linh dược, còn có hai loại trước giờ chưa từng thấy.”
Lời của trưởng thôn khiến cho các võ giả tràn đầy vui mừng, linh dược trên núi càng nhiều, bọn họ càng có thể nhận được công lao, có thể đổi được càng nhiều dược hoàn để tu luyện.
Đáng tiếc bọn họ còn chưa vui mừng được bao lâu, trưởng thôn đã nói thêm một câu “nhưng”.
“Nhưng tương ứng với điều đó là yêu thú và linh thú cũng ngày càng nhiều, một mình các ngươi có thể không cảm nhận được, kỳ thực ta đã đếm qua, bình quân mỗi ngày đều sẽ gặp phải một yêu thú hoặc linh thú, trong đó có thể xác nhận có mười yêu thú đã bị giết, còn có rất nhiều con đang lang thang ở trong rừng…”
Nhóm võ giả trong thôn bản thân từng người có thể không cảm nhận được, nhưng trên thực tế nếu như thống kê thì sẽ phát hiện hiện tường này khác nhiều.
“Về sau tăng cường tuần tra hàng ngày, còn có nếu muốn lên núi bắt buộc phải nghĩ thật kỹ, một khi gặp phải nguy hiểm gì thì trong doanh trại chắc chắn không có cơ hội cứu được.”
Núi rừng rất rộng lớn, nếu như gặp phải nguy hiểm không thể tự mình giải quyết, đợi đến lúc doanh trại phản ứng kịp, vậy thì lúc đó xác đã thối rữa hoặc là biến thành phân hết rồi.
Vì vậy chỉ có thể tự mình cẩn thận.
“Còn có một chuyện nữa, đó chính là phải luôn chú ý những người lạ xuất hiện ở gần doanh trại, những người này đại đa số đều là các võ giả lên núi hái thuốc, chỉ cần có người đến, ít nhất phải có một võ giả cấp ba đi xem xem.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo