Chương 471. Giết quái vật (2)

 

Như thể cảm nhận được có nguy hiểm sắp đến, con sao biển bốn cánh đập mạnh vào mặt đất, cơ thể to bằng quả bóng đá thu nhỏ lại thành nắm tay rồi nhảy lên không trung ngay trước khi rồng lửa của Vân Lãng đánh tới!

 

“Bùm!”

 

Ngọn lửa bùng lên, luồng không khí nóng bỏng, tất cả bàn ghế bằng thép và dụng cụ ở các góc đều biến thành than, thậm chí cả bức tường bê tông cốt thép cũng bị nổ tung thành một cái hố khổng lồ.

 

Mọi người kinh hãi không nói nên lời, điều đáng sợ nhất khi chiến đấu với Vân Lãng đó chính là nhiệt độ cực cao, nó thậm chí còn có thể tạo ra hiệu ứng bùng nổ khí nén cục bộ. Người ta ước tính rằng nếu Vân Lãng không cố ý kiểm soát cường độ thì phòng thí nghiệm dưới lòng đất này đã bị phá hủy rồi!

 

“Quả nhiên là nguyên tố giả số một của Đế Đô, chỉ tính riêng việc sử dụng nguyên tố lửa thì tên gia hỏa Vân Lãng chắc chắn có thể xếp vào top ba ở Trung Quốc!” Thượng Ất thầm khen Vân Lãng, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng quét xung quanh tìm kiếm dấu vết của sao biển bốn cánh.

 

Sau khi rơi xuống, con quái vật sao biển bốn cánh vẫn bình an vô sự đã nhắc nhở Thượng Ất rằng thứ này không hề mềm yếu như bề ngoài.

 

“Ha ha, đừng tìm nữa, thứ đó hẳn là đã bị hỏa long của ta nổ tung rồi!” Vân Lãng cười thu tay lại, với khoảng cách gần như vậy, anh nghĩ không có sinh vật nào có thể sống sót được dưới hỏa long.

 

“Ừm, có lẽ vậy… này chờ đã, không đúng lắm, cẩn thận!”

 

 

Khi Thượng Ất đang định từ bỏ việc tìm kiếm, một thân ảnh đột ngột xẹt quá khóe mắt anh, sau đó chỉ nhìn thấy nhà nghiên cứu Lý là người vừa rồi phản bác lại Văn Thiên Hoa nghiêng đầu một cái, một cái bóng lập tức chui vào miệng ông ta!

 

“Khụ khụ khụ, thứ này là cái gì vậy… mau cứu tôi… có cái gì đó đang chui vào người tôi… khụ khụ khụ, phù!”

 

Một ngụm máu tươi phun ra xa hơn ba mét. Nhà nghiên cứu Lý dùng tay ôm cổ họng, chân khuỵu xuống, miệng phun ra máu như vòi nước vỡ, làm thế nào cũng không ngừng lại được!

 

Trời đất ơi!”

 

Nhìn thấy cảnh này, Vân Lãng vội vàng chạy tới. Nhưng khi đến trước mặt nhà nghiên cứu Lý, ngọn lửa trong tay nhưng anh không biết bắt đầu như thế nào, sao biển bốn cánh xảo quyệt và tàn nhẫn không đi ra ngoài, ngọn lửa của Vân Lãng cũng không thể phát huy tác dụng.

 

“Ai giúp tôi lấy thứ đó ra, mau lên!” Vân Lãng sốt sắng nói, nhưng chưa kịp đợi có ai trả lời thì đã thấy bụng của nhà nghiên cứu Lý đột nhiên phồng lên, sau đó một cánh xúc tu giống như bạch tuộc đáng sợ xuyên thấu qua da thịt bò ra ngoài, Vân Lãng sợ tới mức suýt chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

 

“Tên này chết chắc rồi, chắc là mọi thứ trong bụng đã bị con quái vật này ăn hết rồi… con quái vật này thật kinh khủng!”

 

Nhìn thấy cảnh này, mọi người bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Chẳng bao lâu sau chỉ còn lại xác nhà nghiên cứu Lý nằm trên mặt đất và những xúc tu khổng lồ liên tục chui ra khỏi bụng ông ta. Chỉ trong nửa phút, con sao biển bốn cánh đã ăn hết thịt nhà nghiên cứu, thân thể của nó to lên gấp ba lần, bây giờ nó giống như một con bạch tuộc lớn hung tợn dưới biển sâu, vòi có thể dài tới ba mét!

 

Tiêu diệt nó! Bắn nó ngay!”

 

Núp sau đám lính canh, sắc mặt Văn Thiên Hoa tái nhợt, ra lệnh. Cảnh tượng kinh khủng đó nhắc nhở ông rằng nếu không phải vừa rồi Thượng Ất

 

 

cứu thì có lẽ người nằm trên mặt đất và biến thành da người bây giờ chính là ông.

 

Quái vật ngoài hành tinh chết tiệt, đừng để nó trốn thoát, bắn chết nó cho tôi!

 

“Đa đa đa!” “Bùm!”

 

Lão đại của căn cứ Đế Đô đã lên tiếng, các loại súng pháo liên tục bắn ra. Nhất thời, thi thể của nhà nghiên cứu Lý nằm trên mặ đất giống như bị hàng trăm cái cưa cắt ra, phút chốc bị phân thành trăm ngàn mảnh thịt vụn, ngay cả xương cốt cũng hóa thành bột bắn lên tường, hóa thành từng mảng!

 

Còn con quái vật sao biển bốn cánh thì sao… Trước vũ khí năng lượng mạnh mẽ của con người, con quái vật này vùng vẫy liều mạng cố gắng chạy trốn bằng lớp da rắn chắc của mình, nhưng trước làn đạn như mưa bão, lớp da của nó chỉ chống cự được chưa đầy nửa phút thì bị pháo năng lượng nổ tung, cuối cùng kết cục của nó cũng giống như nhà nghiên cứu mà nó vừa ăn, biến thành một mảnh vụn nằm yên lặng trên mặt đất.

 

Vân Lãng đứng trước mặt Văn Thiên Hoa, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa xấu hổ, những người khác ở xung quanh thì cúi đầu, im lặng. Hôm nay trong chuyện quái vật sao biển bốn cánh này hầu như tất cả binh lính ở trong phòng đề sơ xuất, trong chuyện này không có lý do nào để bao biện cả.

 

May là Văn Thiên Hoa không có ý truy cứu trách nhiệm, thay vào đó ông di tới gần thi thể quái vật sao biển bốn cánh, dùng chân dẫm lên nó một lúc lâu, sau đó tươi cười bước lại, nói “biểu hiện của mọi người không tệ, có thể thuận lợi tiêu diệt con quái vật này, không thể không có công của mọi người, mà người đáng được khen ngợi nhất…”

 

Thấy Văn Thiên Hoa nhìn mình nở nụ cười, Thượng Ất liền biết chủ đề sắp tới là gì, tuy rằng đã cứu mạng Văn Thiên Hoa nhưng mình lại xuất hiện đầy bất ngờ, chuyện này đối với một người đại lão luôn nắm bắt mọi chuyện mà nói thì bản chất không có gì khác với con quái vật sao biển bốn cánh vừa mới chết cả.

 

 

Tiểu gia hỏa này là Thượng Ất đúng không, một năm này, con gái Văn Phi Vũ của tôi thường xuyên nhắc đến anh, lỗ tai cũng sắp mọc ra kén rồi, ha ha.” Văn Thiên Hoa cười nói, sau đó chỉ vào Cao Tổ ở phía sau Thượng Ất nói: “Có điều gan của cậu cũng to thật, lại dám đưa một loài khác đến đây, cậu không sợ tôi hạ lệnh bắt anh ta sao?”

 

“Thủ lĩnh tôn kính của loài người, xin phép ông cho tôi được nói vài lời được không?” Cao Tổ cười toe toét, con mắt to đùng của anh ta nhìn rất buồn cười. “Tôi thấy rằng lời vừa rồi của ngài không rất không thỏa đáng, cùng là một sinh vật có trí tuệ tiên tiến, tôi cảm thấy ngài không có dành cho tôi sự quan tâm đúng mức! Ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, từ góc độ tiến hóa sinh học và thích nghi với môi trường, tôi đại diện cho một chủng tộc cực kỳ xuất sắc, hoàn toàn đủ kiều kiện để đứng đầu trong chuỗi sinh học của Trái Đất. Đương nhiên, chủng tộc của ngài cũng xuất sắc như thế, tôi hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ của ngài, đó là lý do tại sao tôi ở đây.”

 

 

0.11203 sec| 2432.844 kb