Chương 444. Người ngoài hành tinh bị nuốt chửng

 

Ngoài cây hương xuân ra thì thú cưỡi nhân mã Quan Tiểu Dĩnh không sợ bất cứ sinh vật nào, và đương nhiên nó cũng không sợ con “long xà” khổng lồ này. Nhìn thấy đối thủ tấn công dữ dội, Quan Tiểu Dĩnh không chút do dự cầm khẩu súng thép đặc chủng, hai tay vung lên, một hình bán nguyệt lóe lên trong không trung, ngay sau đó, một tiếng “rầm” chói tai vang lên, đầu long xà khổng lồ bay ra xa hơn chục mét!

 

Toàn thắng!

 

Trong cuộc chiến, gen “ngựa hoang” của nhân mã Quan Tiểu Dĩnh đã thoái hóa gần như hoàn hảo, thậm chí sức mạnh kỳ lạ bộc phát ra không thua kém gì Thượng Ất. Mặc dù long xà rất lớn nhưng do bản chất hình dáng của nó to lớn, lại không có sức bền tốt nên đã thua Quan Tiểu Dĩnh ở ngay vòng đầu tiên.

 

Con rắn gãy răng, miệng chảy máu… Long xà bò dậy từ dưới đất, đầu rắn lắc lư liên tục trên không trung, có vẻ như hơi choáng váng. Nhưng một lúc

 

 

sau, long xà lại hồi phục như cũ, đôi mắt đỏ như máu hiện lên một màu hung ác, con rắn khổng lồ không ngừng nôn mửa, trông rất ghê người.

 

“Súc sinh, ngay cả khỉ cũng có thể hiểu lời nói của con người, tao đoán mày cũng hiểu được tao nói gì.” Thượng Ất ngồi vững vàng trên lưng Quan Tiểu Dĩnh, trầm giọng nói: “Tao không muốn lãng phí thời gian ở đây, bây giờ mày tránh ra để chúng tao đi qua!”

 

“Gừ! Con người… ta… muốn… gừ gừ… ăn thịt ngươi!” Trước sợ kinh ngạc của Thượng Ất, long xà không những hiểu lời nói của anh mà nó còn thốt ra câu nói khiến cho Thượng Ất giật cả mình!

 

“Cái gì? Vậy mà mày lại biết nói tiếng người, mày làm thế nào mà làm được vậy?” Thượng Ất tò mò hỏi. Theo như anh biết, không có loài nào ngoại trừ con người sở hữu cơ quan âm thanh phức tạp. Xét từ điều kiện sinh lý mà nói, đáng lẽ con long xà này không thể nói được tiếng người mới phải.

 

“Khàn khàn, khàn khàn, trên trời có người có ánh sáng trắng… chiếu vào tôi rất đau… tôi ăn anh ta xong thì nói được!” Long xà chậm rãi đáp lại, thân hình to lớn lắc lư, tam giác ngược màu đỏ trước mắt của con rắn cũng tỏa ra một thứ ánh sáng hấp dẫn.

 

Người trên trời có ánh sáng trắng? Đó là cái gì?

 

Lời nói của long xà khiến Thượng Ất cực kỳ khó hiểu, anh hoàn toàn không biết nó đang nói cái gì. Hình như con rắn này mới học được nói chuyện, có mấy chữ nói còn chưa được rõ ràng, cho nên Thượng Ất chỉ có thể tự mình suy đoán.

 

“Người trên trời phát ra ánh sáng trắng… Ý của mày là, mày đã ăn một người ở trên trời tới có thể phát ra ánh sáng màu trắng?”

 

Thượng Ất cố gắng dịch những lời của long xà, nhưng không ngờ thứ chờ đợi anh lại là một cái miệng tanh tưởi. Dường như long xà không đủ kiên nhân để giải thích cho Thượng Ất, lợi dụng lúc Thượng Ất mất tập trung, nó đột nhiên đánh lén, toàn thân vặn vẹo bò về phía bốn cái chân của nhẫn mã Quan Tiểu Dĩnh.

 

 

Thắt cổ! Một trong những thủ đoạn khi đi săn của loài trăn!

 

Với thủ đoạn này, con long xà này đã giết chết không biết bao nhiêu con thú to lớn, hung dữ. Chỉ cần nó quấn được Thượng Ất, long xà có đủ tự tin có thể bóp chết Thượng Ất và thú cưỡi nhân mã chỉ trong vòng một phút!

 

Đáng tiếc, nó đã sai, vì nó gặp phải Quan Tiểu Dĩnh đã chăm chỉ luyện tập kỹ năng chạy trốn mà không phải Quan Tiểu Dĩnh chỉ biết thói vũ phu như ngày trước!

 

Sau khi chạm trán với cây hương xuân khổng lồ, Quan Tiểu Dĩnh không ngừng rèn luyện kỹ năng chạy trốn, kẻ thù trong tưởng tượng của nó chính là cái cây biến thái mà ngay cả Thượng Ất cũng không đánh bại được, thì con trăn nhỏ này sao có thể so sánh?!

 

Vì vậy, ngay cả khi long xà tấn công rất đột ngột, Quan Tiểu Dĩnh theo bản năng vẫn có thể né tránh trong vòng 0.1 giây, bốn chiếc vó giống như bốn chiếc búa nặng nề đá về phía miệng của long xà.

 

“Rắc rắc!”

 

Âm thanh của vật cứng đứt gãy phát ra từ miệng của long xà, sau đó nó kêu lên và co lại, một chiếc răng nanh sắc nhọn rơi tại chỗ. Con long xà đen đủi này, có mấy cái răng to vậy mà lại bị Quan Tiểu Dĩnh vô tình đạp vào, chỉ có thể kêu gào thảm thiết.

 

“Tên gia hỏa xui xẻo này, vậy mà lại bị chân của Quan Tiểu Dĩnh đá trúng miệng, chắc là rất đau nhỉ…” Nhìn thấy con long xà kêu gào, lăn lộn, Thượng Ất không khỏi nở nụ cười.

 

Thật lòng mà nói, thực lực của con long xà này không hề yếu, nhưng mà may mắn có hơi kém, hai lần đều bị Quan Tiểu Dĩnh vô tình đánh trúng, thật đúng là xui tận mạng. Nhưng ngay sau đó Thượng Ất liền cười lạnh, trong lòng hạ quyết tâm: “Con long xà này có thể nói tiếng người thực sự là rất hiếm, một thời gian nữa, nói không chừng nó thể trở thành thú vương một phương, trở thành một thành viên của sinh vật có trí tuệ, nếu như cứ giết nó như thế này thì thật đáng tiếc. Nhưng mà nhìn từ việc nó ba lần bốn lượt đánh lén mà nói thì con súc sinh này không thân thiện với con người

 

 

mà còn rất độc ác, xem ra nhất định phải giết nó để phòng ngừa họa sau này. Chỉ là nó nói đến chuyện có người đến từ trên trời phát ra ánh sáng trắng có chút kỳ lạ… Bỏ đi, thời gian có hạn, thực sự không cần thiết phải thêm chuyện, trực tiếp giết nó, lột ra đem đến Đế Đô cũng có thể đổi lấy một ít vật tư!”

 

Trong lòng có sát khí, Thượng Ất không còn do dự gì với long xà nữa, Tinh Vực Cốt Đao quét về phía long xà, long xà lui lại, miệng hét lên, “Con người… sao… sao khí tức của anh lại giống với người phát ra ánh sáng trắng trên trời!”

 

“Khí tức giống như người phát ra ánh sáng trắng trên trời…” Thu đao mang của Tinh Vực Cốt Đao lại, Thượng Ất đạp chân lên người long xà, lớn tiếng hỏi: “Trăn lớn, nói rõ một chút, tao giống ai?”

 

“Một quả bóng từ trên trời rơi xuống… bên trong có một người… anh ta… cũng giống như anh… Khè khè, tôi muốn ăn anh!”

 

Sức biểu đạt của long xà miễn cưỡng có thể nói ra những lời này, thân thể Thượng Ất nóng rực, miệng khô khốc. Lời nói của long xà anh có thể nghe hiểu được đại khái, đó là có một quả bóng từ trên trời rơi xuống, bên trong có một người có khí tức rất giống với Thượng Ất và long xà đã ăn thịt anh ta… Trọng điểm của câu nói này ở đây? Trên trời!

 

 

1.65181 sec| 2418.367 kb