Chương 440. Kế độc (2)

 

Nhưng mọi người vẫn là đánh giá thấp nỗi ám ảnh của Thượng Ất đối với việc xây dựng căn cứ siêu cấp, trong khi mọi người vẫn còn đang thảo luận về việc sử dụng một biện pháp an toàn hơn thì Thượng Ất đã quyết định áp dụng kế sách độc nhất trong các kế sách của Triệu Khiêm, đó chính là phóng hỏa!

 

Có điều, Thượng Ất vẫn giữ được lý trí và biết chính xác cần những gì để đốt cháy một khu rừng có bán kính gần 100km2. Đầu tiên, cần một lượng lớn nhiên liệu và nguyên liệu lỏng như xăng là tốt nhất vì nó tương đối dễ cháy. Thứ hai, cần có những tính toán chính xác, bao gồm vị trí đặt nhiên liệu, thời điểm đánh lửa và lượng nhiên liệu cần sử dụng.

 

Nhưng Thượng Ất không lo lắng về những điều này, trong căn cứ Tổ Ưng có rất nhiều người có khả năng tính toán thần kỳ, họ sẽ giúp Thượng Ất tính toán tất cả các vật liệu cần thiết để phóng hỏa.

 

Điều duy nhất khiến Thượng Ất lo lắng chính là nguồn nhiên liệu… trong căn cứ Tổ Ưng không có nhiều xăng và dầu hỏa. Khoảng thời gian trước, hầu hết các nhiên liệu này đã được sử dụng để nấu nướng và nướng thịt, bây giờ toàn bộ cơ sở chỉ còn lại chưa đầy 200l xăng.

 

Thượng Ất phải tìm cách đến Đế Đô xin trợ giúp, lần trước hợp lực đối phó với Cao Trác Nhiên, tiến sĩ L đã nợ anh một ân huệ, nếu anh muốn đổi lấy hai trăm thùng xăng quân dụng, có lẽ tiến sĩ L sẽ không từ chối.

 

Ngoài ra, vẫn còn một nửa số tinh hồn mà Thượng Ất tìm thấy trong các khe nứt dưới lòng đất, ngoài việc để lại một phần cho con trai mình là Thượng Nhạc Nhạc, Thượng Ất dự định sẽ dùng hơn một trăm tinh hồn còn lại để đổi lấy một số nhân lực cần thiết cho những nghề đặc biệt từ tiến sĩ L để mang về căn cứ Tổ Ưng.

 

Ví dụ, một giáo viên mầm non có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, một y tá có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai, một bác sĩ hiểu biết về điều trị y tế… tóm lại, lần này Thượng Ất đi Đế Đô sẽ tuyệt đối không trở về với bàn tay trắng. Anh đã chuẩn bị tâm lý, ngay cả khi tiến sĩ L không đồng ý,

 

 

Thượng Ất cũng sẽ phải kéo theo một đội người với các ngành nghề mà anh đã dự định từ Đế Đô về, cho dù có phải trộm, cướp hay là giở thủ đoạn.

 

Kế hoạch này có vẻ mạo hiểm, vì vậy khi Thượng Ất nói muốn một mình đến Đế Đô, hai mắt Trần Phóng liền lập tức đỏ lên. Thời điểm này, cái bụng của cô ấy đang lớn lên, dù là về mặt thể xác hay tinh thần, đây cũng là giai đoạn cô cần có người ở bên cạnh và an ủi, sự rời đi lần nữa của Thượng Ất khiến cô lo lắng và không yên tâm. Nhưng cuối cùng, Thượng Ất vẫn quyết định rời đi, cô cũng không nói nhiều mà liên tục dặn dò Thượng Ất phải cẩn thận, điều này khiến cho Thượng Ất do dự.

 

Cuối cùng, Thượng Ất tạm thời dẹp nỗi lo lắng cho gia đình về một bên, sáng sớm hôm sau một mình rời khỏi căn cứ Tổ Ưng, đi thẳng đến căn cứ Đế Đô ở bên kia khu rừng rậm rộng lớn.

 

Đương nhiên, Thượng Ất cũng không thật sự chỉ đi một mình, khi Quan Tiểu Dĩnh thấy Thượng Ất rời đi, nó không nói gì mà cầm lấy ba lô của Thượng Ất rồi lại đặt Thượng Ất lên lưng của mình, cho dù có nói cái gì cũng muốn rời đi cùng Thượng Ất.

 

Đối với việc này, Thượng Ất chỉ có thể bất lực mỉm cười. Sau khi trải qua chuyện với cây hương xuân, thú cưỡi nhân mã dường như bị cái gì đó kích thích. Mỗi ngày nó đều chăm chỉ luyện tập sức mạnh chân tay, sau vài tháng tốc độ của nó đã tăng gấp đôi so với trước, khi chạy nước rút, tốc độ của nó có thể đạt đến 200km/h, thậm chí sức bền còn bằng cả Thượng Ất.

 

Thượng Ất đoán rằng cây hương xuân đã gây ra ám ảnh tâm lý cho Quan Tiểu Dĩnh, nó chăm chỉ rèn luyện khả năng là để chạy thoát khỏi móng vuốt của cây hương xuân. Đi theo bên cạnh Thượng Ất, Thượng Ất có thể mang lại cho nó cảm giác an toàn, còn hơn nữa thì Thượng Ất cũng không còn nghĩ ra được nguyên nhân nào khác khiến cho Quan Tiểu Dĩnh có hành vi bất thường như vậy.

 

Ngoài Quan Tiểu Dĩnh, Thượng Ất còn mang theo một chú chim nhỏ mập mạp.

 

Ba tháng nay, con chim nhỏ này ở với Thượng Ất, ngoài ăn với ngủ và mập hơn ra thì không có gì thay đổi. Sở dĩ Thượng Ất mang nó theo là bởi vì

 

 

Thượng Ất thực sự không nghĩ ra ai có thể chăm sóc cho tên lười biếng này. Nếu để nó ở trong căn cứ, Thượng Ất sợ là chỉ vài ngày thôi tên nhóc này sẽ bị bỏ quên ở góc nào đó rồi chết đói…

 

Rừng rậm như đất, sương mù đỏ như tường thành… Đường đi đến Đế Đô của Thượng Ất đầy chông gai, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.

 

Rừng rậm đầy cỏ dại với những chiếc lá còn sắc hơn lưỡi dao, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị cắt đứt một miếng thịt lớn ở thắt lưng khiến con người đau đớn đến hộc máu.

 

Ngoài ra, còn có những có những con mãng xà to lớn ngụy trang thành giống hệt những cây mây, nhím đột biến với toàn thân đầy gai, và những đàn kiến thoái hóa đang tuần hành, nếu vô tình vướng phải chúng thì trong vài phút sẽ bị chúng gặm nhấm đến chỉ còn xương… Chỉ trong vài tháng, sương mù màu đỏ huyền diệu bao phủ cả thế giới rộng lớn này khến hàng ngàn sinh vật phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc.

 

Trong số đó đương nhiên có những sinh vật có trí tuệ, chẳng hạn như khỉ đuôi vàng, một nhóm khỉ chuyên săn người và các loài linh trưởng khác để làm thức ăn.

 

Sau khi rời khỏi căn cứ Tổ Ưng không lâu, Thượng Ất phát hiện đằng sau mình có một nhóm bóng đen.

 

Những bóng đen này ẩn hiện trên thân cây cao ở trên đầu, theo sau Thượng Ất như một bóng ma.

 

Ban đầu vì lá cây trong rừng rậm rạp nên Thượng Ất không phát hiện ra những bóng đen này, cũng không để tâm, chỉ cúi đầu đi về phía trước.

 

Nhưng khi Thượng Ất đi qua một bãi cỏ tương đối thoáng và đến một lùm cây quýt thoái hóa thấp, chuẩn bị hái một vài quả quýt để giải cơn khát thì một nửa người con vượn đen to lớn rơi xuống trước mặt Quan Tiểu Dĩnh, khiến con ngựa sợ hãi, gầm lên một tiếng!

 

“Thì ra là chúng mày, bỏ loại quả này xuống, muốn thăm dò tao sao?”

 

 

Thượng Ất lạnh lùng nhìn thi thể con vượn trên mặt đất đẫm máu, anh ngẩng đầu nhìn mấy cái đầu nhỏ bé, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn.

 

 

0.50599 sec| 2414.992 kb