Người già ở trấn Lý gia có một thói quen đó chính là vào buổi chiều khi rảnh rỗi sẽ tập trung ở nhà thờ tổ để nói chuyện phiếm, hoặc là đứng ngoài phòng học xem thầy giáo dạy học sinh đọc sách. Đối với những người già như họ, trẻ con và quá khứ quan trọng hơn tất cả những gì hiện giờ.

- Quân Nhiên đã về rồi.

Người nói là Lý Hữu Đức, là người có uy vọng nhất ở Lý gia, ông đang đánh cờ với Long Ngâm Nguyệt, ngẩng đầu lên liền thấy Từ Quân Nhiên.

Hiện giờ Long Ngâm Nguyệt là hiệu trưởng trường tiểu học của công xã, mấy vị thầy giáo phụ trách dạy học đều là học sinh của ông.

- Ông cả, tiên sinh.

Từ Quân Nhiên cung kính cúi đầu chào hỏi.

Hài lòng gật đầu, Lý Hữu Đức nói:

- Sao hả, chuyến đi này thuận lợi chứ?

Từ Quân Nhiên cười cười, kể lại chuyến đi thủ đô lần này cho mấy ông lão, cuối cùng mới nói:

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuối tuần giáo sư Kim sẽ dẫn theo tổ khảo sát tới công xã chúng ta, khảo sát xem nơi nào có thể làm thí điểm nuôi cá trong ruộng lúa. Dù sao đây mới chỉ là ý tưởng ban đầu, quy mô không nên quá lớn.

- Chuyện này cháu nên thương lượng với Càn Khôn.

Long Ngâm Nguyệt nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói.

Lý Hữu Đức gật gật đầu:

- Đúng vậy, dù sao lần đầu tiên thực hiện e là nhiều vị hương thân không dám. Nói thực, mấy ông lão chúng ta nếu không phải do cháu giải thích cho, bọn ta cũng không dám tin điều này. Cháu nói xem liệu cá nuôi trong ruộng liệu có sống nổi không?

Từ Quân Nhiên nở nụ cười, trong lòng rất ấm áp, đây chính là sự tín nhiệm của người thân với mình.

Long Ngâm Nguyệt lại nhớ tới việc đội xây dựng, nhìn thoáng qua sau lưng Từ Quân Nhiên:

- Nha đầu Lâm Vũ Tinh đâu rồi hả, tới Lĩnh Nam sao?

Từ Quân Nhiên lắc đầu:

- Cô ấy về nghỉ ngơi rồi, cháu tới để nói chuyện đội xây dựng với mấy ông.

- Đội xây dựng?

Lý Hữu Đức nao nao, không hiểu hỏi:

- Cháu thật muốn thành lập cái công ty gì đó sao?

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Ông cả, cháu đã đăng kí công ty xong, trực thuộc tập đoàn Trung Thiết, cũng coi như xí nghiệp nhà nước. Phía chúng ta cấp người, bạn học cháu ở thủ đô sẽ hỗ trợ nhận công trình, kết toán bằng tiền mặt…

Nói xong y nói những điều đã thương lượng kỹ giữa Tào Tuấn Vĩ, Trần Hoành Đào và y cho mấy ông lão ở trấn Lý gia nghe. Mấy người tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết chuyến đi thủ đô lần này của Từ Quân Nhiên là để làm một chuyện rất lớn.

Chờ khi Từ Quân Nhiên nói xong, Lý Hữu Đức hỏi:

- Ngâm Nguyệt tiên sinh, ý ông thế nào?

Những năm gần đây, Long Ngâm Nguyệt đã trở thành trí giả trong lòng người ở trấn Lý gia, phàm có chuyện lớn gì khó quyết, mọi người đều tới xin ý kiến của ông.

Long Ngâm Nguyệt cúi đầu nghĩ hồi lâu, rồi chậm rãi hỏi:

- Chuyện này nguy hiểm rất cao phải không?

Không giống những người trấn Lý gia đã mù quáng tín nhiệm Từ Quân Nhiên, Long Ngâm Nguyệt trải qua vô số sóng gió ở đất thủ đô đã khiến ông hiểu rất rõ. Hành vi của Từ Quân Nhiên nếu đặt ở mười năm trước ắt bị coi là nhà tư sản, là theo tư bản. Vạn nhất chính sách phía trên có gì thay đổi, vậy công ty gì đó lẫn nuôi cá trong ruộng lúa sẽ biến thành lợi khí để kẻ khác đối phó y.

Không giống với Từ Quân Nhiên lớn mật nhờ có được lợi khí tiên tri, cả đời Long Ngâm Nguyệt trải qua vô số chuyện, điều này khiến ông không thể không cẩn thận.

Từ Quân Nhiên đương nhiên hiểu rõ tâm tư của ông, gật đầu nói:

- Chẳng bao lâu nữa vị ông lão bên thủ đô sẽ lên tiếng về việc toàn lực đẩy mạnh quá trình cải cách mở cửa.

Long Ngâm Nguyệt hai mắt sáng ngời:

- Ông lão nào?

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Đúng, để cháu nói cho ông nghe, con cả của Tào lão gia chính là bạn đại học của cháu.

Thở phào một cái, Long Ngâm Nguyệt gật gật đầu, nói với Lý Hữu Đức:

- Chẳng mấy chốc sẽ có một lần thay đổi lớn, nghe Quân Nhiên đi. Công xã chúng ta nếu muốn không nhà nào bị đói thì đây chính là cơ hội tốt, cơ hội để tích lũy được chút của cải.

Ý nghĩ của ông rất đơn giản, nếu bên trên tạm thời thả lỏng vấn đề kinh tế, vậy phải nhân cơ hội này kiếm nhiều vốn liếng một chút, như vậy cho dù gió đổi chiều cũng có thể có được chút của cải tích trữ, không giống như những năm vừa rồi phải trông cậy vào lương thực bên trên cứu tế.

- Tôi thấy như thế này, vấn đề tìm người cho đội xây dựng thì cứ để các đội sản xuất gánh vác, nhóm đầu tiên chúng ta chỉ đi một trăm người, năm đội sản xuất mỗi đội trích ra hai mươi, yêu cầu phải có sức khỏe tốt. Thợ mộc và thợ xây tay nghề tốt thì cứ tìm đội trưởng từng đội sản xuất để lựa chọn.

Lý Hữu Đức nhìn Từ Quân Nhiên, nói.

Từ Quân Nhiên gật gật đầu:

- Cháu không có ý kiến, ông chủ ở thủ đô lần này ứng cho cháu 5000 tệ, ai đi cháu sẽ phát trước một phần tiền lương.

- 5000 tệ!

Nhiều ông lão không nhịn được hô.

Đối với những người nông dân cả đời không thấy nổi mấy tờ giá trị trăm tệ thì 5000 tệ này quả thực là một món tiền khổng lồ.

- Điều này… điều này… Quân Nhiên, cháu không nhớ nhầm chứ?

Lý Hữu Đức dù chứng kiến không ít mặt của xã hội cũng có phần giật mình. Phải biết rằng việc vẫn chưa làm đã lấy ra mấy ngàn tệ, tuy rằng không biết là ông chủ như nào nhưng số tiền này không phải quá lớn rồi sao.

Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói:

- Ông an tâm, ông chủ chính là em trai của bạn học cháu. Ở thủ đô cũng thuộc cấp bậc Vạn nguyên hộ, công trình bên Lĩnh Nam cậu ta đã xử lí xong, người của chúng ta tới đó có thể bắt đầu làm việc, bao toàn bộ chi phí ăn ở.

Có tiền làm chứng, Từ Quân Nhiên còn nói tốt như vậy, đám người Lý Hữu Đức đương nhiên không chút do dự, nhao nhao gật đầu đáp ứng, sau khi trở về nhất định sẽ khích lệ các hương thân tham gia vào đội xây dựng.

Chỉ có Long Ngâm Nguyệt nhìn Từ Quân Nhiên một cái thật sâu nhưng không nói gì.

Chờ khi chỉ còn hai người họ, Long Ngâm Nguyệt mới hỏi:

- Chuyến đi lần này có phải rất phiền phức hay không?

Dù sao sống ở thủ đô nhiều năm như vậy, Long Ngâm Nguyệt hiểu rõ những chuyện Từ Quân Nhiên nói, nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng muốn biến thành hành động vậy tuyệt đối không hề nhẹ nhàng, người bên công thương, đường sắt, xây dựng không hề dễ nói chuyện.

Từ Quân Nhiên sờ sờ đầu mình, trước mặt thầy, hắn mới có cảm giác trở về nhà, đây chính là cảm tình kiếp trước kiếp này tích lũy mà thành:

- Tiên sinh, người an tâm. Mặc dù có chút phiền toái nhỏ nhưng bạn học con đều đã giải quyết. Chỉ cần chúng ta cung cấp người, bọn họ sẽ ra tiền, tìm kiếm quan hệ.

Long Ngâm Nguyệt mỉm cười:

- Bây giờ con đã trưởng thành, thầy tin vào con. Chỉ là mặc kệ con làm gì cũng phải nhớ cho kĩ: Lòng phải ngay thẳng! Bởi vì chỉ khi lòng ngay thẳng thì đường đi mới không quanh co!

Từ Quân Nhiên lập tức điều chỉnh sắc mặt, đứng dậy cúi người thật sâu:

- Cảm tạ thầy đã dạy bảo, Quân Nhiên khắc sâu trong lòng.

Hắn biết rõ nếu như không coi trọng bản thân mình, Ngâm Nguyệt tiên sinh sẽ không nói những lời như vậy cho mình nghe. Những lời khó nghe mới là thật lòng, thân ở trong quan trường, cơ hội nghe lời nói thật càng ngày càng ít, nếu như không có người ở bên khuyên bảo, Từ Quân Nhiên cũng không hi vọng mình sẽ trở thành đám quan liêu chỉ hi vọng thăng chức, còn những chuyện khác đều không chú ý.

Long Ngâm Nguyệt vui mừng gật đầu. Ông biết rõ những lời của mình đều được Từ Quân Nhiên ghi nhớ. Sở dĩ nói những lời như vậy là do ông chứng kiến sau chuyến đi thủ đô, Từ Quân Nhiên luôn đặt mình trong quan trường. Cách làm việc, cách đối nhân xử thế cũng thay đổi. Tuy không biết ở thủ đô đã xảy ra chuyện gì nhưng Long Ngâm Nguyệt mơ hồ đoán được người học sinh nho nhã một lòng nghiên cứu học thuật đã thay đổi rất nhiều.

Chỉ có điều thân là thầy, ông cũng không có ý kiến gì. Long Ngâm Nguyệt không phải người cổ hủ, ra vẻ thanh cao không phải là phong cách của ông. Trong ý nghĩ của ông, nếu Từ Quân Nhiên có thể mang những điều mình đã học ra giúp đỡ nhiều người hơn, ngược lại chính là thực tế, hữu dụng hơn đám người cả ngày ngồi trong phòng tự xưng là bác học.

Đối với một người làm giáo dục, học sinh thành tài chính là niềm mơ ước!

Rời khỏi nhà thờ tổ, tâm tình Từ Quân Nhiên rất tốt, loại cảm giác này giống như khi lý tưởng nhiều năm đã đạt được. Đối với hắn mà nói, được trở lại thời đại này, được bù đắp sự tiếc nuối của mình và cha nuôi quả thực chính là một chuyện cao hứng.

Ngẩng đầu nhìn trăng đã lên cao, sáng trưng, Từ Quân Nhiên không nhịn được bật cười, từ giờ trở đi ta đã bước lên một hành trình mới!

0.38389 sec| 2427.516 kb