Trời đã không còn sớm, sau khi Từ Quân Nhiên bước vào chỉ nhìn thấy Lâm Vũ Tình đang nấu cơm trong căn bếp nhỏ. Cô không có chỗ ở nên công xã sắp xếp cô ở một căn phòng cách chỗ Từ Quân Nhiên không xa, hai người cũng coi như là hàng xóm.

- Làm món gì ngon vậy?

Từ Quân Nhiên sau khi vào cửa chỉ nhìn thấy một dáng người thon thả bận rộn trong phòng bếp, không nhịn được hỏi.

- Cậu đã về rồi, ngồi nghỉ ngơi trước đã, sắp ăn được rồi.

Từ khi ở thủ đô về, Tào Tuấn Vĩ đưa riêng cho Lâm Vũ Tình một đống phiếu gạo, phiếu thịt… còn đưa cho cô 500 tệ, mang danh là cho riêng cô. Lâm Vũ Tình định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ Từ Quân Nhiên không có gì để thu nhập thêm, ăn mặc bình thường đều cần tiền, do vậy đành cầm lấy.

Đồ ăn cô đang làm chính là vừa đi mua ở hợp tác xã mậu dịch.

Từ Quân Nhiên cười cười, đi thẳng tới giường, ném quần áo lên trên, bản thân mình thì ngồi xuống ngửi mùi thức ăn thơm ngào ngạt, lại nhìn người đẹp đang nấu nướng trong bếp.

- Cuộc sống như này thực thoải mái.

Từ Quân Nhiên cười cười, lắc đầu cảm thán.

Ăn cơm tối xong cũng đã khá muộn, nhưng Từ Quân Nhiên lại không hề có ý rời khỏi, Lâm Vũ Tình đỏ mặt, thấp giọng nói:

- Này… này, cậu phải về rồi!

Từ Quân Nhiên vẫn giữ tư thế nửa thân nằm ở trên giường, giống như không hề nghe thấy lời của Lâm Vũ Tình, chỉ lặng im ngắm mặt cô. Vì lúc này cũng không có đèn điện, chỉ có thể đốt đèn dầu, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối khiến cô mông lung huyền ảo.

- Tại sao tôi phải về ?

Từ Quân Nhiên cười, bỗng nhiên nói một câu khiến tim Lâm Vũ Tình đập thình thịch.

Lâm Vũ Tình bất đắc dĩ nhìn Từ Quân Nhiên, đánh giá kỹ người đàn ông trước mặt, cuối cùng mới nói:

- Cậu đương nhiên phải về, bởi vì tôi muốn đi ngủ.

- Ngủ sao, tôi cũng muốn ngủ ở đây.

Tên đàn ông kia vô lại đáp.

- Cậu không được làm vậy.

- Sao lại không được?

- Cậu có nghĩ tới, thanh danh của tôi không tốt. Nếu ở ngoài thì thôi, nhưng giờ đang ở công xã, nếu bị người ta phát hiện chúng ta ở chung một chỗ, vậy thanh danh của cậu sẽ bị phá hủy.

- Thanh danh có nhiều khi giống như thanh lâu thời cổ đại, rõ ràng là buôn sắc bán hương nhưng lại học đòi văn vẻ. Làm kỹ nữ còn cần lập đền thờ, chuyện như vậy tôi không biết làm.

- Cậu có thể bớt thô tục đi không? Hổ thẹn cho cậu là người đọc sách.

- Người đọc sách cũng là người, cũng phải ăn phải uống, cũng có ham muốn, cũng có thất tình lục dục!

Từ Quân Nhiên bỗng nhiên ngừng nói, nhìn về phía Lâm Vũ Tình, nói từng chữ từng chữ rất rõ:

- Có phải là chị cảm thấy đi với tôi khiến ai đó bị tổn thương?

Sở dĩ hỏi câu này vì Từ Quân Nhiên cảm thấy hình như Lâm Vũ Tình cho rằng giữa mình và Uyển Tiểu Nguyệt có vấn đề, điều này khi ở thủ đô cô ấy cũng đã vô tình biểu lộ ra ngoài, thỉnh thoảng lại ở cạnh nói tốt về Uyển Tiểu Nguyệt, người không biết còn tưởng cô muốn mai mối cho mình và Uyển Tiểu Nguyệt nữa.

Ngồi cách đó không xa, Lâm Vũ Tình có phần do dự, chỉ có điều vẫn thành thật gật đầu:

- Tôi không phải một người phụ nữ quá thông minh, chỉ là tôi cảm thấy nếu như nói tôi bên cậu sẽ làm tổn thương người khác dường như cũng không đúng. Hơn nữa, cậu cho rằng chúng ta hợp với nhau sao?

Từ Quân Nhiên trả lời rất nhanh:

- Vì sao không hợp? Không hợp ở đâu?

Lâm Vũ Tình cảm thấy mình như sắp phát điên, sao đột nhiên Từ Quân Nhiên trở thành kẻ si tình thế này?

- Quân Nhiên, cậu hãy nghe tôi nói. Chuyện giữa chúng ta như vậy cũng không có nghĩa tôi nhất định phải gả cho cậu. Đời này tôi sẽ không có người đàn ông nào khác, nhưng vì tiền đồ của cậu, bất luận thế nào cậu cũng không thể sánh vai cùng tôi.

Lâm Vũ Tình nhìn Từ Quân Nhiên, nói từng câu từng chữ, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm rất lớn, suy nghĩ rất lâu mới có một đáp án như vậy.

Không ngờ tới Từ Quân Nhiên chỉ thoáng gật đầu, nhìn thẳng Lâm Vũ Tình nói tiếp:

- Thật xin lỗi, tôi từ chối.

Lúc bắt đầu Lâm Vũ Tình đã không hiểu được câu nói của Từ Quân Nhiên, tuy rằng bọn họ đều là loại người cứng đầu đến chết, nhưng điều đó không biểu hiện cho việc cô hiểu được suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, cô lại hỏi Từ Quân Nhiên:

- Chẳng lẽ cậu không biết nếu chúng ta ở cùng nhau, người bên ngoài sẽ nghị luận thế nào sao?

Đây chính là vấn đề cô suy nghĩ suốt một tuần.

Từ Quân Nhiên ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Lâm Vũ Tình, sau đó dưới ánh mắt cổ quái của Lâm Vũ Tình mới khẽ gật đầu.

Chứng kiến thái độ này của hắn, Lâm Vũ Tình không biết phải làm gì. So với những cô gái cùng tuổi, cô coi như trưởng thành sớm, nhưng vẫn hiểu biết rất ít về đàn ông. Đối với cô mà nói, Từ Quân Nhiên giống như một món đồ chơi đẹp mắt lại thú vị, vốn giữa hai người chỉ cần ít xuất hiện, chỉ cần cô cố gắng kìm nén ham muốn chiếm giữ lấy người đàn ông này, thì có thể khiến đoạn tình cảm này cuốn theo gió. Dù sao tương lai Từ Quân Nhiên sẽ thăng chức rất nhanh, đến khi đó e rằng ngay cả mình là ai cũng quên.

Chỉ có điều đáng tiếc chính là mọi việc tiến triển không giống với suy tính của cô, Từ Quân Nhiên khác với những người khác.

Lâm Vũ Tình có phần sững sờ, khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên cười cười, bình tĩnh nói:

- Chị cũng biết trước khi từ thủ đô trở về. có thể nói tôi cũng không thoải mái. Bạn gái yêu nhau đã ba năm vì tôi không thể cho cô ấy cuộc sống cô ấy mong ước đã chuyển sang vòng tay người khác. Mà người cô ấy tìm có bối cảnh rất lớn, lớn tới mức có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của tôi. Tuy rằng tôi cũng có thể xin anh cả giúp đỡ, nhưng khi đó tôi lại tự tôn, kiêu ngạo một cách buồn cười, bỏ qua cơ hội kia, giống như chó nhà có tang từ thủ đô trở về huyện Võ Đức, hi vọng trốn ở trong rừng sâu núi thẳm lè lưỡi liếm vết thương của mình.

- Nhưng khi ngồi trên xe lửa, nhìn núi non trùng điệp không ngừng xẹt qua trước mắt, tôi bắt đầu suy nghĩ những việc mình làm mấy năm vừa rồi.

Từ Quân Nhiên giống như nói cho bản thân nghe, lại như nói cho Lâm Vũ Tình, như tự giải thích với lòng mình:

- Có nhiều người luôn luôn muốn đi thật xa nhưng lại không hề chú ý tới bên cạnh mình có rất nhiều thứ tốt đẹp, đợi đến khi dừng lại mới phát hiện ra bên mình không có ai cả, lúc đó tôi đã tự nói với mình rằng phải giữ chặt những điều hạnh phúc mà tôi có thể nắm giữ.

Hắn cười nhẹ nhàng, cảm xúc trong lời nói có phần thả lỏng:

- Sau khi tôi trở về huyện liền bắt đầu đi làm. Bởi vì muốn làm cho các vị hương thân ít việc, cho nên mới nghĩ đến phải nhận các hạng mục, mới gặp chị, mới dẫn chị đi thủ đô, cũng do chị giống tôi, đều là dạng người không có gì cần lo lắng. Tôi hi vọng chị có thể trở thành người phát ngôn của tôi ở thành phố Bằng Phi, không ngờ sau khi đi cùng với chị lại khiến tôi cảm thấy cần phải khiến chị hạnh phúc.

- Cảm ơn cậu đã nguyện ý tin tôi.

Nhớ tới những lời này, Lâm Vũ Tình lại nhớ tới buổi sáng hôm đó, khi cô tỉnh lại trông thấy Từ Quân Nhiên đã tự nhủ.

Cô nói khẽ:

- Tôi không biết sẽ phát triển thành như thế này, nếu biết rõ chắc chắn tôi sẽ không theo cậu tới thủ đô, như vậy là có lỗi với Tiểu Nguyệt.

Nghe thấy cô nhắc tới Uyển Tiểu Nguyển, Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, lập tức nói:

- Chị không cần tự trách bản thân, tôi và Uyển Tiểu Nguyệt không có gì cả.

Lâm Vũ Tình lắc đầu:

- Cậu không lừa được tôi đâu, ánh mắt cậu nhìn cô ấy đã nói cho tôi biết cậu có ý với cô ấy, cô ấy cũng thích cậu!

Từ Quân Nhiên im lặng, trực giác của phụ nữ nhiều lúc rất đáng sợ, có thể xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất.

Thế nhưng hắn không thể nói cho Lâm Vũ Tình biết, đấy chỉ là cảm tình do đời trước bản thân hắn thiếu nợ Uyển Tiểu Nguyệt.

- Thật xin lỗi.

Lần đâu tiên, Từ Quân Nhiên cảm thấy nói ra ba chữ kia lại khó chịu như vậy.

Lâm Vũ Tình tự nhiên cười nói, cất bước tới bên người Từ Quân Nhiên, dịu dàng nói:

- Không cần nói xin lỗi, cậu là người đàn ông của tôi, do chính tôi chọn lựa. Đối với người phụ nữ mà nói, đây chính là số mệnh, mặc kệ xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ ở bên cậu, chỉ cần cậu không chê tôi, cả đời tôi sẽ đều đi theo cậu.

Từ Quân Nhiên ngây ngẩn cả người, hắn vốn cho rằng Lâm Vũ Tình sẽ dùng chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ, dù sao đây cũng là một trong những vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ, ai có thể ngờ rằng chẳng những cô không khóc, ngược lại còn an ủi mình. Chuyển biến như vậy khiến Từ Quân Nhiên có phần trở tay không kịp, thậm chí là ngạc nhiên tới cực điểm.

Hai mắt Lâm Vũ Tình trong như nước, dưới ánh trăng nhìn qua vô cùng xinh đẹp:

- Bất kể nói như thế nào cậu cũng là người đàn ông đầu tiên của tôi, cho dù cậu không cần tôi nữa, tôi vẫn quấn lấy cậu. Đời này coi như cậu bị con hồ ly tinh này bám lấy cả đời rồi, trừ khi tôi chết, nếu không cậu đi tới đâu tôi sẽ theo tới đó!

Từ Quân Nhiên cười khổ, người phụ nữ khi họ phát điên quả nhiên khó có thể thuyết phục được, chẳng lẽ Lâm Vũ Tình không biết tình cảm là thứ không thể khiêm nhượng sao?

Không để hắn mở miệng, Lâm Vũ Tình đã hừ yêu một tiếng:

- Cậu đứng dậy cho tôi, tôi trải ga giường.

Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, phát hiện gương mặt Lâm Vũ Tình đỏ ửng, giọng nói càng ngày càng nhỏ:

- Kỳ thực… tôi vẫn luôn thích cậu… Lần đầu tiên trông thấy tôi đã thích rồi… Tôi không phải một cô gái tốt… Thanh danh không tốt, lại khắc chết người trong nhà… Cảm ơn cậu đã cho tôi tới công xã đi làm… Tôi vẫn luôn muốn báo đáp cậu… Cậu đừng suy nghĩ gì… muốn thế nào thì cứ như vậy…

Bất đắc dĩ cười khổ, Từ Quân Nhiên phát hiện mình đã đánh giá quá thấp người phụ nữ này, tâm tư của cô ấy quá nặng, mình vốn cho rằng cô ấy bị mình cưỡng ép, thật không ngờ cô ấy sớm đã biết hết tâm tư của mình.

- Sao chị phải khổ sở như vậy chứ?

Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

Lâm Vũ Tình đỏ mặt, thấp giọng nói:

- Tôi chỉ biết khi còn nhỏ mẹ đã nói nếu đời này có một người đàn ông chịu vì tôi mà liều mạng với người khác, vậy hãy đi theo người đó, cho dù hắn đã có vợ cũng không sao. Bởi vì đó là một người đàn ông dám vì mình mà liều mạng, vậy cho thấy người đàn ông này xứng đáng để mình vì hắn thủ tiết cả đời.

Từ Quân Nhiên giờ mới nhớ bản thân mình hình như đã nghe Uyển Tiểu Nguyệt hay là ai đó nói mẹ đẻ của Lâm Vũ Tình chưa chồng mà chửa, về sau bị bệnh qua đời, nhờ thân thích nuôi dưỡng cô, chính là cái nhà mà Lâm Vũ Tình đính hôn.

Trên mặt biểu hiện ra vẻ mất tự nhiên, Từ Quân Nhiên thấp giọng nói:

- Chị Vũ Tình, tôi không đáng để chị làm vậy.

Lâm Vũ Tình khẽ tựa vào bờ vai Từ Quân Nhiên, giống như là tự nói với bản thân:

- Cả đời ít nhất có một lần vì ai đó mà quên đi bản thân. Không cầu có kết quả, không cầu ở bên nhau, thậm chí không mong cậu yêu tôi, chỉ cần khi tôi ở tuổi đẹp nhất gặp được cậu.

0.13168 sec| 2442.477 kb