Già mà chưa chết là giặc!

Đôi khi, những lời này cũng không hẳn là có ý xấu.

Ít ra, giờ phút này, những lời này dùng trên người Nghiêm Vọng Tung hoàn toàn không có ý xấu.

Quả nhiên, kinh nghiệm mấy chục năm ở chốn quan trường cũng không phải cho không. Nghiêm Vọng Tung khiến Dương Duy Thiên hiểu được thế nào mới gọi là lão hồ ly.

Đơn giản không nói, điểm mấu chốt là hôm nay, màn kịch ông ta diễn đã khiến cho mọi tính toán của Tần Quốc Đồng đều trở nên vô nghĩa.

Dĩ nhiên, Dương Duy Thiên biết Tần Quốc Đồng có ý gì. Tuy còn vài tranh luận về vấn đề kinh doanh cá thể, nhưng Dương Duy Thiên có thể khẳng định rằng, nhà nước nhất định sẽ có kết luận về việc quản lý hộ cá thể trong tương lai gần, cũng đồng nghĩa với việc, nếu lúc này, huyện Võ Đức xử phạt các hộ cá thể, làm không tốt sẽ tạo ra một quyết định thiếu chính xác, một quyết định khiến lãnh đạo phải chịu trách nhiệm. Nhưng Dương Duy Thiên có thể khẳng định là, Tần Quốc Đồng không phải kiểu người tốt đến mức đi nhắc nhở lão bí thư Nghiêm Vọng Tung, chuyện lần này do gã tự đào hố chôn mình rồi.

Liên hệ với những ám thị mấy ngày trước nhận được ở chỗ chủ tịch thành phố, Dương Duy Thiên càng chắc chắn hơn về phán đoán này của mình.

Dương Duy Thiên được chủ tịch thành phố Chu Dật Quần đề bạt, dĩ nhiên sẽ là tâm phúc của chủ tịch thành phố. Mỗi lần lên thành phố, anh ta đều phải đến chỗ Chu Dật Quần báo cáo công tác. Sau lần báo cáo mấy hôm trước, đột nhiên Chu Dật Quần lại mơ hồ ám chỉ Dương Duy Thiên, sắp tới huyện Võ Đức sẽ có vài sự thay đổi, muốn anh ta có thể xây dựng vững chắc vị trí của mình.

Trong tình huống thông thường, nếu lãnh đạo muốn bãi nhiệm vị trí của một ai đó, không lúc nào thuận tiện hơn thời điểm phân chia bè phái.

Trong chốn quan trường, theo phe nào cũng là một loại học vấn. Hoặc có thể nói là, học vấn lớn nhất của chốn quan trường là theo bè phái. Hoạt động trong chốn quan trường sẽ giữ vững nhân cách độc lập của mình hay làm trái lương tâm để trở thành “một đứa cháu”? Đây là sự lựa chọn mỗi người đều phải đối mặt.

Theo phe nào, chọn lựa đứng cùng phe với ai là một sự khảo nghiệm, là một sự phán đoán cũng là một sự thông minh. Tuy nhiên, nhiều khi, đây lại là một ván cờ nhân cách. Một bên là chính nghĩa bất khuất, một bên là quyền lực hiển hách; một bên là sự tôn nghiêm hèn mọn, một bên là việc thăng chức trong hiện tại. Bảo vệ nhân cách cá nhân hay làm trái với lương tâm để làm cháu chắt của ai đó? Điều này cũng giống với trường hợp của Dương Duy Thiên, nhiều người thường phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn, họ luôn cẩn trọng như khi đối mặt với vực sâu thăm thẳm, chầm chậm bước từng bước để mình không trở thành vật hy sinh cho cuộc tranh đấu.

Đối với Dương Duy Thiên, nếu đặt anh ta trong hoàn cảnh của một tháng trước, chắc chắn anh ta sẽ lựa chọn cách bo bo giữ lấy mình, làm như không thấy chuyện Nghiêm Vọng Tung gài bẫy Tần Quốc Đồng. Dù sao, lãnh đạo trực tiếp của mình đã ám chỉ như vậy. Hơn nữa, Nghiêm Vọng Tung lại không cùng một phe với mình, quan hệ của hai người cũng không phải quá tốt. Không những thế, sau khi Nghiêm Vọng Tung rớt đài, anh ta sẽ có nhiều điểm lợi, có cơ hội tiếp nhận chức vụ bí thư huyện ủy. Kết hợp những điều này lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn Dương Duy Thiên sẽ lựa chọn im lặng như trong ký ức kiếp trước của Từ Quân Nhiên.

May là còn có Từ Quân Nhiên!

Nhớ đến tên tiểu tử kia, khóe miệng Dương Duy Thiên khẽ nhếch lên. Chính vì có hắn, Dương Duy Thiên mới có thể hợp tác được với Nghiêm Vọng Tung. Hai người đều là những lãnh đạo mong muốn huyện Võ Đức ngày một phát triển, sau khi hiểu nhau và hợp tác với nhau, tin tức tốt đẹp hắn đưa tới khiến Dương Duy Thiên không thể không suy nghĩ, mình có nên ra tay giúp đỡ Nghiêm Vọng Tung hay không.

Dù sao, nói theo một cách nào đó, những hạng mục mà Từ Quân Nhiên tiến hành có thể xem như sự hợp tác giữa Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung.

Bí thư Nghiêm và chủ tịch huyện Dương đã vô thức ngồi cùng trên một con thuyền.

Dương Duy Thiên cười khổ, thậm chí anh ta còn nghĩ tới việc, tên tiểu tử Từ Quân Nhiên đã sớm tính được chuyện này, nên mới làm cầu nối dẫn dắt để anh ta và Nghiêm Vọng Tung chung sức, hợp tác với nhau đẩy mạnh nhiều công việc ở trấn Lý gia. Sau đó, hắn lại vẽ lên một bản kế hoạch tương lai tốt đẹp, mục đích là để mình đứng ở sau hỗ trợ.

Nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Tần Quốc Đồng, Dương Duy Thiên cũng thấy đồng tình với gã. Kế hoạch được suy tính kỹ càng lại bị hủy dưới tay một đứa trẻ như vậy, không biết sau khi biết rõ sự thật, gã có tức hộc máu hay không.

Tuy nhiên, thật lòng mà nói, Dương Duy Thiên rất muốn nhìn thấy bộ dạng Tần Quốc Đồng thổ huyết.

Dương Duy Thiên ngẩng đầu nhìn Nghiêm Vọng Tung đang im lặng rồi thở dài, lão già này quả là tinh quái, có lẽ, Từ Quân Nhiên đã nói rõ với ông ta mọi mối quan hệ, nếu không lão bí thư gần đây luôn cho rằng vấn đề đường phố là quan trọng nhất, sao có thể đề cao vấn đề kinh tế hộ cá thể như vậy cơ chứ? Càng không nói đến việc, lời vừa rồi của Nghiêm Vọng Tung chẳng những không chỉ trích Tần Quốc Đồng mà lại còn đem trách nhiệm đẩy đến trên người Cục công an huyện, rõ ràng ông ta đang bắt Tần Quốc Đồng phải lựa chọn.

Cùng Trình Hoành Đạt gánh trách nhiệm hay chủ động nhảy ra quất thêm một đòn vào nền kinh tế hộ cá thể?

Rõ ràng là, tuy Tần Quốc Đồng cố ý bảo vệ Trình Hoành Đạt, nhưng lại không dám đặt mình vào vị trí đối lập với chính sách của nhà nước.

Dương Duy Thiên nhàn nhạt nhìn Tần Quốc Đồng, chậm rãi mở miệng:

- Bí thư Nghiêm, tôi thấy phó bí thư Tần chỉ nhất thời mắc lỗi, chưa suy nghĩ chu toàn mà thôi. Phó bí thư Tần cũng chỉ vì suy nghĩ cho công việc của toàn huyện chúng ta, nên mới cảm thấy hộ cá thể sẽ làm nhiễu loạn trật tự kinh tế toàn huyện. Bên phía Cục công an, quả thật, công tác của Cục trưởng Trình cũng có nhiều sai sót, không nên tùy tiện bắt người. Tôi thấy hay là thế này, để bên phía Cục công an xin lỗi các hộ gia đình, trả lại đồ cho họ. Chuyện này cứ thế đi.

Tần Quốc Đồng sững sờ, kỳ quái nhìn Dương Duy Thiên, không hiểu vì sao anh ta lại nói hộ mình. Nhưng khi nghe anh ta nói xong, sắc mặt gã lại càng trở nên khó coi. Ý kiến của Dương Duy Thiên rõ ràng là muốn kéo Trình Hoành Đạt vào việc này. Tuy anh ta không nói trực tiếp, nhưng một khi phải xin lỗi, làm sao gã có thể tính toán Nghiêm Vọng Tung được?

Đang định nói chuyện, Tần Quốc Đồng lại nghe thấy tiếng Nghiêm Vọng Tung ho khan. Ông ta gật đầu nói:

- Chủ tịch huyện nói rất có lý. Tôi nói này lão Tần, cậu cũng thuộc những người lớn tuổi ở huyện Võ Đức. Những người ở trong thôn chẳng qua chỉ vì tính toán vài thứ tự sản xuất, cần gì phải quá quắt như vậy? Tôi nghe nói trong đó còn có cả người nhà họ Tần. Cậu nói xem, Trình Hoành Đạt làm vậy là đúng hay sao? Tôi nói này, là phó bí thư quản lý kinh tế, cậu cần nghiêm khắc phê bình những hành động này của Cục công an.

Nghe thấy câu này, biểu cảm trên mặt Tần Quốc Đồng bỗng trở nên rất đặc sắc, giống như ăn phải thứ gì đó, mặt trắng xanh liên hồi.

Tuy lời nói của Nghiêm Vọng Tung không rõ ràng, nhưng chẳng khác nào chỉ vào mặt Tần Quốc Đồng ý bảo cậu ta làm vậy không phụ lòng người thân, họ hàng hay sao?

Đối với những người dân huyện Võ Đức, cuộc sống gắn chặt với đồng ruộng, một khi hành vi của Tần Quốc Đồng truyền ra ngoài, chẳng khác nào ăn cây táo, rào cây sung, giống như Tần Quốc Đồng đã nói, là người có tuổi ở huyện Võ Đức, ra tay nhẫn tâm với nhân dân như vậy, nếu Tần Quốc Đồng để Trình Hoành Đạt làm như vậy, nếu nội dung của cuộc họp Ủy viên thường vụ truyền ra ngoài, chắc chắn Tần Quốc Đồng sẽ trở thành kẻ bị mọi người căm ghét.

Nội dung của cuộc họp Ủy viên thường vụ bị truyền ra ngoài sao?

Đáp án là sự khẳng định.

Từ trước đến nay, chốn quan trường Trung Quốc đều không có bí mật, cho dù có đi chăng nữa, chỉ cần những người tham gia cuộc họp vượt quá 3 người, chắc chắn nội dung của cuộc họp sẽ được truyền ra ngoài. Điều này đã trở thành một chuyện không hề kỳ lạ trong chốn quan trường. Cái gọi là “Trưởng ban tổ chức nhân dân” chính là cái này, ví dụ như việc đề bạt một cán bộ, cuộc họp Ủy viên thường vụ vừa thảo luận xong, còn chưa đợi đến khi tổ chức nói chuyện, cán bộ này đã được người khác chúc mừng. Một ví dụ về việc đề bạt lãnh đạo địa phương, có lẽ người này chưa kịp đợi người tiền nhiệm tới, những người bên dưới đã tới tận cửa bái kiến lãnh đạo mới.

Mọi chuyện ở chốn quan trường, nói ra thì phức tạp nhưng trên thực tế cũng không khác thường là bao. Việc này cũng giống như khi người ngoại đạo xem náo nhiệt, người trong ngành xem môn đạo, người không hiểu nghĩ rằng chuyện này phức tạp khiến họ phải suy nghĩ, phải cân nhắc nhưng người thật sự hiểu nội tình sẽ biết nên lựa chọn thế nào cho phải.

Làm lãnh đạo ở Trung Quốc, một là phải có một trái tim nhẫn nại, chịu được sự nhàm chán, hai là phải biết gặp phong sử đà.

Chịu được nhàm chán ý muốn nói, quan trường như chiến trường, làm việc gì cũng không được tùy tiện. Việc này cũng giống như thợ săn bắt hồ ly, cần có sự kiên nhẫn để đối mặt với mọi chuyện, bao gồm cả đối thủ chính trị của anh, cấp trên của anh và người anh cần tính toán.

Gặp phong sửu đà chính là phải học được cách đứng theo phe phái. Chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, việc tranh chấp giữa các phe phái đều có thể thương lượng được. Mọi người làm lãnh đạo, sau lưng là lợi ích của một số người. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, nếu không liên quan đến việc đánh chết người hoặc làm bị thương người đến mức không thể thỏa hiệp, mọi việc đều có thể giải quyết bằng việc thương lượng. Chính là một một bàn cờ lớn, người chơi phải thận trọng từng bước mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng. Những người không có nguyên tắc, nước chảy bèo trôi tuy không thể có được, nhưng cố chấp không có lý tính sẽ trở thành chướng ngại vật cho sự tiến bộ.

Nghĩ đến đây, Tần Quốc Đồng vội nói với Nghiêm Vọng Tung:

- Lão bí thư nói chí phải, do tôi suy nghĩ chưa được chu toàn.

Gã không phải kẻ ngốc. Lúc này có mất mặt một chút cũng hơn sau này sẽ bị mất đi sức mạnh. Hơn nữa, chỉ cần gã còn ở trên vị trí này, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội đối phó với Nghiêm Vọng Tung. Tục ngữ có câu rất hay, không sợ kẻ trộm, chỉ sợ trộm nhớ, câu nói này tuy hơi thô, nhưng đạo lý lại rất đúng.

Còn về chuyện Dương Duy Thiên bỗng dưng lại thay đổi như vậy, Tần Quốc Đồng vẫn hơi nghi ngờ, không biết vì sao, vị chủ tịch huyện Dương này lại đột nhiên ra tay, dù sao, mối quan hệ giữa Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung, người ngoài cũng không rõ lắm.

Nghiêm Vọng Tung gật đầu, liếc qua Tần Quốc Đồng rồi bình tĩnh nói:

- Chuyện này cứ làm như chủ tịch huyện nói đi.

Ông ta dừng lại một chút rồi nói với Lý Đông Viễn:

- Thư ký Lý, Ủy ban chính pháp của các cậu cần tăng cường xây dựng tố chất cán bộ ngành công an. Cục công an không quan tâm đến những phần tử phạm tội lại đi gây chuyện với Cục vệ sinh, Cục công thương, thế này thì còn ra thể thống gì nữa.

Tần Quốc Đồng căng thẳng. Gã biết rõ, Nghiêm Vọng Tung nói vậy là muốn Lý Đông Viễn nhúng tay vào Cục công an.

Lý Đông Viễn tỏ ra rất bình tĩnh, nghe Nghiêm Vọng Tung nói xong liền gật đầu đồng ý:

- Lão bí thư yên tâm đi, sắp tới, Ủy ban chính pháp sẽ tiến hành đề cao việc xây dựng, rèn luyện tố chất đội ngũ cán bộ trong toàn huyện; quán triệt việc thực thi tinh thần Ủy ban chính pháp trung ương đã đề ra trong buổi họp.

Nghiêm Vọng Tung nghiêm nghị nhìn đám người Ủy viên thường vụ:

- Hôm nay dừng ở đây thôi, tan họp!

Đám ủy viên thường vụ đưa mắt nhìn Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên ra ngoài đầu tiên, trong lòng lại có những suy đoán khác nhau.

Nhưng Lý Đông Viễn lại mang theo một bụng nghi ngờ trở về phòng làm việc của mình.

0.12909 sec| 2438.945 kb