Sau khi vuốt ve an ủi Lâm Vũ Tình, Từ Quân Nhiên nhìn đồng hồ, sau đó ngồi xe bò lên thị trấn bán thổ sản, chậm rãi đi về phía thị trấn.

Lúc này, vào đúng lúc trời đang đứng nắng, chim hót hoa khoe sắc, trong phòng hội nghị của huyện ủy huyện Võ Đức, lại tràn ngập khói thuốc.

Làm quan đều thích hút thuốc, đây là một thói quen, cũng có lẽ là do nguyên nhân cần suy nghĩ. Chỉ cần vừa mở họp, trong tay các vị lãnh đạo từ trên xuống dưới đều cầm điếu thuốc. Không kể là thuốc lá tốt hay thuốc lá thường, người này một câu người kia một câu, người này một hơi người kia một hơi, giống như không hút thuốc thì vấn đề này sẽ không thể giải quyết được.

Vốn là muốn mở cuộc họp Ban bí thư nhưng không ngờ bí thư huyện ủy Nghiêm Vọng Tung lại đổi ý, đề nghị tổ chức họp thường ủy. Ông là người đứng đầu huyện ủy, đương nhiên có quyền lực làm việc này. Những vị thường ủy khác không biết là xảy ra chuyện gì nhưng cũng chỉ có thể vội vàng đi tới huyện ủy.

Vừa khai mạc cuộc họp thường ủy ngày hôm nay, Thường ủy chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng khí thế hừng hực bắn phát pháo đầu tiên.

- Lão bí thư, chủ tịch huyện Dương, mấy ngày nay trong huyện truy tìm được không ít tiểu thương, người bán dạo không chứng nhận kinh doanh, họ đã phá hoại tới trật tự phát triển kinh tế của huyện chúng ta, tôi thấy cần phải nghiêm túc xử lí!

Hôm nay hắn ta khí thế hừng hực, mang quyết tâm phải khiến cuộc họp thường ủy lần này ra quyết định mạnh mẽ đả kích các tiểu thương, các người bán rong.

Tần Quốc Đồng hiểu rất rõ lão bí thư Nghiêm Vọng Tung ghét nhất điều này, chỉ cần mình biểu lộ ra thái độ kiên quyết một chút là có thể đạt được sự ủng hộ của Nghiêm Vọng Tung. Đến lúc đó chỉ cần Nghiêm Vọng Tung ra quyết định đả kích các tiểu thương, vậy chẳng khác nào ông ta đã tự đào hố chôn mình.

Nhưng ông đã có được tin tức từ bí thư Trương trên thành ủy, đất nước đang toàn lực mở rộng kinh tế hộ cá thể, đến khi đó lão già Nghiêm Vọng Tung này phải cút về vườn, mình sẽ có cơ hội tranh chức bí thư huyện ủy này.

Về phần Dương Duy Thiên, Tần Quốc Đồng mặc dù không dám coi thường, nhưng cũng khá an tâm. Dương Duy Thiên không phải người ngu, lúc này mình giữ lấy thân mới là quan trọng nhất. Chính ông sở dĩ dám tính kế Nghiêm Vọng Tung là vì trên thành ủy đã có người ám chỉ, nếu không cho Tần Quốc Đồng thêm mấy lá gan cũng không có bản lãnh đối phó với Nghiêm Vọng Tung đã nắm quyền ở huyện Võ Đức mấy chục năm. Tin rằng Dương Duy Thiên cũng nhận được người đứng sau cảnh cáo, nếu không khi ông ta bảo Trình Hoành Đạt của cục công an đi bắt người thì Dương Duy Thiên cũng không giữ im lặng.

Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, Nghiêm Vọng Tung chỉ cần tỏ thái độ thì chẳng khác nào đã rơi vào bẫy, chết là cái chắc!

Sau khi Tần Quốc Đồng tỏ thái độ, thường ủy huyện ủy, ban bí thư huyện ủy Bạch Thiên Hữu nhíu mày:

- Bí thư Tần, không thể nói như vậy. Những tiểu thương và người bán rong này đều chỉ lấy đồ trong nhà mình đổi lấy tem phiếu lương thực, tem vải… không cần báo cho chính quyền mới phải chứ?

Bạch Thiên Hữu xuất thân là quân nhân chuyển nghề, ở trong ban thường ủy huyện ủy không thuộc phe phái nào, là điển hình cho dạng người thiết diện vô tư.

Những năm 60-70, chính quyền huyện ủy mất hết công năng, công tác chủ yếu trong huyện chủ yếu do ủy ban cách mạng thực hiện, ban kỷ luật thanh tra càng không cần nói tới, hoàn toàn mất đi tác dụng giám sát trong đảng. Mãi cho tới đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ ba thì mới dần dần khôi phục chức năng của từng bộ nghành trong đảng ủy chính phủ.

Mà vào lúc này, Ban Kỷ Luật Thanh tra vừa mới khôi phục công tác, Bạch Thiên Hữu là cán bộ từ trên tỉnh thành phố đi xuống, nghe nói là có quan hệ rất sâu với một vị lãnh đạo trong Ban Kỷ Luật Thanh tra, ngày thường không lui tới với các vị thường ủy khác nhưng các vị lãnh đạo huyện ủy đều có phần kiêng kị với vị bí thư mặt lạnh này.

Tần Quốc Đồng biến sắc, hiển nhiên là cũng vô cùng kiêng kỵ Bạch Thiên Hữu. Chỉ có điều lúc này ông ta cũng rất tự tin trong lòng, một mặt là do bản thân có nhân vật lớn trên thành ủy ủng hộ, mặt khác là hôm qua ông đã đi báo cáo với Nghiêm Vọng Tung. Trong báo cáo của ông ta, những tiểu thương và người bán hàng rong kia bị miêu tả thành những kẻ phạm pháp mưu toan dùng thủ đoạn của chủ nghĩa tư bản để cướp lấy tài sản quốc gia, theo cách nói của Tần Quốc Đồng thì những người như vậy nếu không bắt thì không thể xoa dịu cơn giận của nhân dân!

Có trời mới biết cái gọi là cơn giận của nhân dân là kết luận từ đâu.

Trầm ngâm một chút, Tần Quốc Đồng nháy mắt với bạn tốt của mình, Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy Trầm Dũng Cảm. Trầm Dũng Cảm là con rể của Tần Gia Trại, hai người ở huyện là đồng khí liên chi, cùng tiến cùng lùi, lúc này đương nhiên hắn phải nhờ đồng minh hỗ trợ.

Trần Dũng Cảm ho khan một tiếng, nhìn về phía Bạch Thiên Hữu, cân nhắc kỹ từ ngữ của mình rồi mới lên tiếng:

- Bí thư Bạch, tôi thấy những điều bí thư Tần vừa nói đáng để chúng ta phải chú ý. Hiện nay thể chế chính sách về phương thức kinh tế còn chưa rõ, bên trên cũng không đưa các văn kiện xuống. Mà ngay cả ở các đặc khu kinh tế cũng chỉ tiến hành thí điểm thử mà thôi. Nếu giờ huyện Võ Đức chúng ta để mặc bọn họ vậy chẳng phải sẽ xảy ra chuyện thương nhân đi đầy đất như ở xã hội xưa sao?

Hắn cũng là người thông minh, biết rõ lão bí thư Nghiêm Vọng Tung ghét nhất chính là xã hội xưa cũ, bởi vì ông xuất thân nghèo khổ, ghét cay ghét đắng đám tư bản bóc lột nông dân.

Quả nhiên Nghiêm Vọng Tung cau mày lại, mặc dù không nói chuyện nhưng sắc mặt ông có phần âm trầm.

Trầm Dũng Cảm quyết định rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói:

- Tôi nghĩ nếu trong huyện chúng ta xuất hiện tiểu thương thì chúng ta có thể vừa kết hợp giáo dục, đồng thời tịch thu tài sản phi pháp của bọn họ, hơn nữa yêu cầu họ cam đoan sau này không tái phạm sai lầm. Nhưng nhất định phải sử dụng nhiều biện pháp, kết hợp với tuyên truyền, giáo dục để quần chúng nhân dân trong huyện hiểu rõ chúng ta vẫn kiên định đi theo con đường xã hội chủ nghĩa.

Nói năng vô cùng hùng hồn, nếu như không phải Dương Duy Thiên sớm biết âm mưu của bọn họ thì sớm đã kêu một tiếng hay.

Bạch Thiên Hữu có phần không cam lòng, tuy rằng ông ta không biết rốt cục Tần Quốc Đồng muốn giở trò gì, nhưng trực giác quân nhân và tinh thần trọng nghĩa đã khiến ông ta cảm thấy chỉ là buôn bán chút rau dưa hoa quả nhà trồng cần gì phải căng thẳng như vậy. Hiện giờ niên đại đấu tranh giai cấp đã trôi qua, hiện giờ xây dựng một xã hội dân chúng cơm no áo ấm mới là điều cần nhất. Một huyện nghèo phải dựa vào cứu tế của đất nước mới có thể vượt qua nạn đói mùa xuân, cần gì phải suy nghĩ nhiều tới vấn đề như này.

Đương nhiên những suy nghĩ như vậy ông ta cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, Bạch Thiên Hữu dù ngay thẳng nhưng cũng không ngốc, những suy nghĩ đó ở quá khứ chính là những câu đại nghịch bất đạo, ắt bị công khai xử tội. Mặc dù ở thời đại này nếu dưới tình hình mọi chuyện chưa rõ ràng thì tốt nhất vẫn nên cẩn thận là hơn.

Đối với Tần Quốc Đồng, Bạch Thiên Hữu cũng vô cùng đề phòng cẩn thận. Kẻ này dựa vào tạo phản mà lập nghiệp, có thể nằm trong đội ngũ cán bộ là do ông ta có quan hệ với lãnh đạo trên thành ủy. Trên quan trường thà đắc tội quân tử chứ chớ nên đắc tội tiểu nhân. Quân tử có thể lấn, tiểu nhân chớ có sờ.

Sống ở quan trường thường thì nước sông không phạm nước giếng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không xung đột với nhau. Cho nên Bạch Thiên Hữu cũng chỉ phát biểu ý kiến của mình rồi không nói gì, dù sao lão bí thư Nghiêm Vọng Tung còn chưa tỏ thái độ, bản thân nói nhiều sinh chuyện sẽ khiến ông ấy không thoải mái.

Những thường ủy khác đều có thái độ này, thậm chí Lý Đông Viễn thuộc Nghiêm hệ cũng không tỏ thái độ gì. Tất cả mọi người đều tinh tường quyền quyết định của chuyện này nhất định nằm trong tay của lão bí thư, ông không mở miệng thì những người khác nói gì cũng vô dụng.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Nghiêm Vọng Tung.

Nghiêm Vọng Tung vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc, một hơi lại một hơi, khói thuốc lá tràn ngập căn phòng họp. Bởi vì khói thuốc quá nhiều khiến vài người không quen không nhịn được ho khan vài cái.

Đưa tay hít một hơi cuối cùng, để điếu thuốc lá lên bàn. Trên bàn có một cái gạt tàn, gọi là gạt tàn chứ thực tế là một cái chai chứa một nửa nước. Đây là chủ ý của Nghiêm Vọng Tung, phòng ngừa khi thuốc lá không bị dập tắt sẽ gây ra hỏa hoạn. Dù sao đồ đạc ở đây không nhiều, tài chính trong huyện cũng eo hẹp, nhỡ đâu có đồ bị hỏng vậy muốn sửa cũng không có tiền.

- Chủ tịch Dương, cậu học vấn cao, hãy nói cho tôi nghe xem những tiểu thương và người bán rong này thuộc về loại hành động gì?

Câu nói đầu tiên của Nghiêm Vọng Tung khiến tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì ông không hỏi Tần Quốc Đồng lại chĩa mũi nhọn về phía Dương Duy Thiên.

Chẳng lẽ lão bí thư muốn gây phiền toái với chủ tịch huyện Dương?

Trong lòng các vị thường ủy đều hiện lên suy nghĩ như vậy, chỉ có điều biểu lộ trên mặt mọi người lại không giống suy nghĩ trong lòng.

Đám người Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm cao hứng vô cùng, bọn họ đều mong Nghiêm Vọng Tung xung đột với Dương Duy Thiên, bởi như vậy thì họ mới có thể đục nước béo cò.

Mà trong lòng những người như Bạch Thiên Hữu lại cảm thấy có phần khó hiểu, dù sao lão bí thư đức cao vọng trọng, chủ tịch huyện Dương lại là người một lòng công tác, bọn họ không hi vọng hai người này phát sinh xung đột. Nếu như có thể thì tốt nhất là mọi người vẫn nên tập trung tinh thần để phát triển kinh tế huyện Võ Đức.

Về phần Lý Đông Viễn biểu tình kinh ngạc vô cùng khó hiểu. Với tư cách là tâm phúc của Nghiêm Vọng Tung cùng trưởng bối của Từ Quân Nhiên, ông đã chính tai nghe được Từ Quân Nhiên nói giữa bí thư Nghiêm và chủ tịch huyện Dương không hề có hiểu lầm gì, hai người hợp tác cũng không tồi. Mà chuyện bổ nhiệm Từ Quân Nhiên cùng một vài chuyện khác cũng khiến Lý Đông Viễn cảm thấy Từ Quân Nhiên nói đúng. Nhưng đúng lúc này Nghiêm Vọng Tung lại làm vậy là vì gì chứ?

Ngay khi mọi người đang cảm thấy tò mò thì Dương Duy Thiên nói:

- Chuyện này tôi cảm thấy đã làm quá, ý lão bí thư như thế nào?

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Nghiêm Vọng Tung gật đầu:

- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy là hơi quá, hơn nữa còn là xen vào chuyện của người khác nữa!

Nói xong Nghiêm Vọng Tung nhìn về phía Tần Quốc Đồng, trừng mắt lên hỏi:

- Tần Quốc Đồng, cho tôi hỏi nhiệm vụ của cục công an là gì?

Tần Quốc Đồng lập tức ngẩn ra, không đợi anh ta trả lời Nghiêm Vọng Tung đã tự đáp:

- Tôi nói nhiệm vụ của cục công an chính là bảo vệ dân chúng không bị phần tử tội phạm xâm hại, bảo vệ lợi ích của quần chúng nhân dân. Nhưng anh xem thủ hạ của Trình Hoành Đạt như thế nào? Những phần tử phạm tội làm trái pháp luật không bắt, hết việc hay sao mà lại chú ý tới các cửa hàng đồ ăn, cửa hàng tạp hóa? Đây chẳng phải là lẫn lộn trái phải sao?

Trong mắt ông lóe lên ánh lạnh:

- Bí thư Tần, ý của anh như thế nào?

Vào lúc này Tần Quốc Đồng cảm thấy như mình mới vừa chợp mắt, mở mắt ra đã thấy bị hổ theo dõi.

0.16522 sec| 2427.625 kb