Những năm 80, kinh tế hộ cá thể không phải là một xưng hộ đáng kiêu ngạo. Lúc đó khiến người người hâm mộ chính là cái bát sắt của xí nghiệp nhà nước, chứ không phải kinh tế tư nhân, những người mua bán nhỏ đều là loại không tìm được việc trong xí nghiệp nhà nước, bị người khác nhìn với ánh mắt xem thường. Hơn nữa tuy rằng tạm thời không có quy định người thân của cán bộ lãnh đạo không thể buôn bán, nhưng Từ Quân Nhiên là phó bí thư đảng ủy của một công xã nếu làm buôn bán, Nghiêm Vọng Tung ắt sẽ nghiêm khắc phê bình.

Dương Duy Thiên cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn Từ Quân Nhiên:

- Tiểu Từ, tuy rằng không có quy định làm lãnh đạo thì không được làm ăn, chỉ có điều tôi cảm thấy việc cậu đang làm rất không thích hợp.

Từ Quân Nhiên biết rõ họ đang lo lắng cho mình, mỉm cười giải thích:

- Không phải tôi làm kinh tế cá thể, là tôi đại biểu công xã trấn Lý gia ký hợp đồng tuyển mộ công nhân cho một công ty xây dựng ở thủ đô, về sau đội xây dựng của công xã trấn Lý gia đi làm thuê cho công ty xây dựng đó, tới Lĩnh Nam nhận công trình.

Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung liền ngẩn người.

Không phải do tư tưởng của họ cũ kỹ cổ hủ, nhưng những câu những chữ từ miệng Từ Quân Nhiên nói ra không có chút ấn tượng nào trong đầu của bọn họ, giống như Thiên Thư vậy.

Cái gì mà ký hợp đồng tuyển mộ công nhân, rồi công ty các kiểu đối với hai người họ đều là quá khó hiểu.

- Đây chẳng phải giống như địa chủ sao?

Nhẫn nhịn hồi lâu, Nghiêm Vọng Tung đột ngột nói một câu.

Dương Duy Thiên mặc dù không gật đầu hô phải, nhưng dùng biểu lộ kỳ quái phối hợp với ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, kiên nhẫn giải thích cho hai người cái gì gọi là công ty cổ phần hữu hạn cùng với hợp đồng thuê công nhân.

Sau hồi lâu, Nghiêm Vọng Tung sắc mặt cổ quái nhìn Từ Quân Nhiên:

- Ý cậu là cái công ty cổ phần kia hiện giờ đang hoạt động dưới danh nghĩa trực thuộc bộ đường sắt?

Từ Quân Nhiên lắc đầu:

- Không phải là danh nghĩa trực thuộc bộ đường sắt, là dưới cục công trình của bộ đường sắt.

- Vậy… vậy…

Nghiêm Vọng Tung cao hứng:

- Điều đó có nghĩa là đội xây dựng của chúng ta coi như làm công ăn lương đúng không?

Không nhịn được bật cười, Từ Quân Nhiên biết những lời mình nói Nghiêm Vọng Tung không hiểu. Y đột nhiên hỏi Dương Duy Thiên cúi đầu trầm tư từ nãy:

- Chủ tịch huyện, ngài đã hiểu chưa?

Dương Duy Thiên ngẩng đầu nở nụ cười:

- Chuyện lần này cậu tốn không ít sức phải không?

Cách nhìn của anh ta và Nghiêm Vọng Tung không giống nhau, cả đời Nghiêm Vọng Tung chưa từng ra khỏi thành phố Toàn Châu, đi xa nhất cũng chỉ là lên tỉnh thành mà thôi, căn bản không biết hình dáng thủ đô là như thế nào. Dương Duy Thiên nói không sai chút nào, ở nơi nước sâu như thủ đô, cán bộ cấp sở cũng không có quyền lên tiếng, Từ Quân Nhiên tranh được hai hạng mục này nhất định là phải nhờ cậy nhiều mối quan hệ mới làm được. Ít nhất Dương Duy Thiên biết bản thân mình không làm được, chủ tịch thành phố Chu e là cũng không làm được.

Mời được giáo sư nổi tiếng của viện khoa học nông nghiệp tới huyện Võ Đức khảo sát vùng thí điểm, tổ chức đội xây dựng, hơn nữa còn dưới danh nghĩa cục công trình bộ đường sắt. Việc phía trước cần tạo mối quan hệ với viện khoa học nông nghiệp, còn phải thuyết phục vị giáo sư Kim kia dẫn đội khảo sát tới huyện Võ Đức. Mà việc sau càng không đơn giản, thành lập công ty cổ phần hữu hạn cần có vốn, dựa theo những lời Từ Quân Nhiên nói, hắn ở thủ đô tìm mấy người bạn để đăng ký công ty, nói cách khác bạn hắn có năng lực, dù tài chính không đủ vẫn đăng ký được giấy phép.

Chỉ là như vậy vẫn chưa khiến Dương Duy Thiên ngạc nhiên, điều khiến ông ta kinh ngạc chính là Từ Quân Nhiên thậm chí có thể nhận thầu công trình bên Lĩnh Nam.

Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Từ Quân Nhiên, nhưng Dương Duy Thiên lại biết bối cảnh của hắn ở huyện Võ Đức rất đơn giản, ngoại trừ lão bí thư Nghiêm Vọng Tung cũng chỉ quan hệ thân thiết với thường ủy huyện ủy, bí thư ủy ban kiểm tra và kỷ luật Lý Đông Viễn, còn về phía trên thành phố dường như không có bối cảnh.

Nhưng một người như vậy lại có thể ảnh hưởng tới thủ đô cách đây ngàn dặm, thậm chí là ở Lĩnh Nam. Như vậy mà nói, trong bốn năm ở thủ đô Từ Quân Nhiên đã có gặp gỡ không ít người tầm cở, nhờ vậy mới giúp hắn có khả năng như vậy.

Nếu là như vậy thì chuyện này ngày càng thú vị rồi.

- Ngài chủ tịch cứ an tâm, đây đều do bạn học hỗ trợ tôi làm.

Từ Quân Nhiên đương nhiên hiểu được ý thăm dò trong lời Dương Duy Thiên, dù sao kiếp trước hắn cũng coi như chìm đắm trong quan trường nhiều năm, cũng thuộc dạng gừng càng già càng cay. Hắn vừa đoán liền trúng, bản thân hắn chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, ở trong quan trường lại không có chỗ dựa gì, thoáng cái bộc lộ ra quan hệ khổng lồ như vậy, Dương Duy Thiên hoài nghi cũng là việc đương nhiên. Nếu đối phương không hỏi hắn mới cảm thấy kỳ quái.

- Bạn học?

Dương Duy Thiên giật mình, lại có phần kỳ quái, có quan hệ để thông những việc quan trọng như vậy, bạn học của Từ Quân Nhiên là ai?

Từ Quân Nhiên cười cười, nói ra một cái tên:

- Anh hai ở ký túc xá là con của vị kia, hiện giờ đang công tác ở sở xây dựng tỉnh Lĩnh Nam.

Dương Duy Thiên ngẩn ra, Nghiêm Vọng Tung cũng vậy, hai người liếc nhau một cái nhưng không ai mở miệng.

Hồi lâu sau, Dương Duy Thiên mới cười khan một tiếng, nói:

- Ha ha, không thể tưởng được, không thể ngờ được huyện Võ Đức chúng ta lại có vận may như vậy, không ngờ cậu lại có mối quan hệ này. Tôi thấy công ty này có thể làm tốt, nhất định có thể thực hiện được.

Nghiêm Vọng Tung cũng gật đầu:

- Đúng vậy, huyện ủy không có ý kiến gì với đội kiến trúc của công xã trấn Lý gia các cậu, mò được đá quý dưới sông sâu rồi, nếu là đi đặc khu để cống hiến, tôi cảm thấy là được.

Hai người bọn họ đều cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng lão gia tử trong nhà Tằng Văn Khâm chưa xem là người tham gia cách mạng thế hệ đầu, nhưng cũng là nhân vật lớn được ghi vào sách giáo khoa, hiện giờ còn là người đứng đầu tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam. Đã có mối quan hệ này, Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung vốn có chút bận tâm về chuyện đội xây dựng giờ giống như trút khỏi gánh nặng ngàn cân, không lo lắng vấn đề đội xây dựng của Từ Quân Nhiên sẽ không thành công.

Từ Quân Nhiên không nhịn được bật cười, Nghiêm Vọng Tung đúng là con cáo già, rõ ràng đội xây dựng đi thành phố Bằng Phi là đi kiếm tiền, nhưng trong miệng ông ta đã trở thành đi cống hiến cho đặc khu, đúng là kiếm cớ đường hoàng mà.

- Lão bí thư, tôi có chuyện này cần báo cáo với ngài.

Từ Quân Nhiên thấy hai vị lãnh đạo đã hiểu rõ tình hình chuyến đi thủ đô lần này của mình liền đổi chủ đề.

Nghiêm Vọng Tung hiện giờ tâm tình rất tốt, phất phất tay nói:

- Cậu nói đi, tôi đang nghe.

Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Dương Duy Thiên, nháy nháy hai mắt, sau đó mới nói với Nghiêm Vọng Tung:

- Lão bí thư, tôi cảm thấy trong huyện chúng ta cần phải cổ vũ quần chúng làm kinh doanh tư nhân.

Y vừa nói xong câu này, Nghiêm Vọng Tung lập tức ngẩn người, hồi lâu sau mới mở miệng:

- Ý cậu là muốn cổ vũ một số người trong huyện đi theo con đường tư bản chủ nghĩa?

0.12855 sec| 2413.992 kb