Đối với một người phụ nữ mà nói, đặc biệt là người phụ nữ đã rơi vào trong lưới tình thì mỗi câu nói của ngươi yêu đều rất chân thật. Giống như Lâm Vũ Tình bây giờ, cô cũng không biết Từ Quân Nhiên nằm trên chiếc giường cũ nát tự nhủ trong vòng mười năm khiến mình trở thành phú bà trăm vạn hay cán bộ cấp sở có gì không đúng. Nên nhớ người đàn ông này giờ mới là một phó bí thư công xã, trong tay thậm chí không có nổi một ngàn tệ. Nhưng Lâm Vũ Tình lại cảm thấy những lời Từ Quân Nhiên nói là đương nhiên, bởi đây là người đàn ông cô lựa chọn.
Đừng nói Từ Quân Nhiên chỉ nói những lời này, cho dù y nói tương lai sẽ làm người lãnh đạo quốc gia e là Lâm Vũ Tình cũng không chút do dự tin tưởng.
Sức mạnh của tình yêu có nhiều khi khiến con người ta mù quáng!
- Quân Nhiên, tôi không muốn làm quan, nếu tôi làm quan có phải là sẽ ảnh hưởng không tốt tới cậu không?
Lâm Vũ Tình dựa vào lồng ngực Từ Quân Nhiên, khẽ nói.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Không đến mức như chị suy nghĩ đâu, tôi có biện pháp của tôi, chị không cần lo lắng.
Lâm Vũ Tình vẫn cố chấp lắc đầu:
- Hay là thôi đi, làm quan không có ai là người tốt. À, tôi không nói cậu. Tôi chỉ thấy mấy người cả ngày nói toàn chuyện khó hiểu, muốn tôi trở thành người như vậy, tôi không chịu được.
Kỳ thật còn có điều cô không nói, đó chính là thanh danh của mình không tốt, hơn nữa lại có quan hệ tốt với Từ Quân Nhiên. Lâm Vũ Tình hiểu rất rõ giữa mình và Từ Quân Nhiên nhất định không có khả năng kết hôn, ít nhất những ông lão ở trấn Lý gia sẽ không đồng ý. Cô biết những người này với Từ Quân Nhiên mà nói thì đó chính là người nhà, nếu như tất cả người nhà phản đối, nhất định hắn sẽ rơi vào thế khó xử.
Làm một người phụ nữ thấu hiểu lòng người, Lâm Vũ Tình không muốn Từ Quân Nhiên khó xử.
Nếu như cô làm thương nhân, thì có thể giúp đỡ Từ Quân Nhiên ở một vài phương diện. Làm vậy mới có thể một mực sánh vai bên hắn, còn danh phận tình nhân hay các điều khác Lâm Vũ Tình đã không còn để ý nữa. Trải qua nhiều việc như vậy, hơn nữa nghe những lời mẹ dạy, Lâm Vũ Tình cũng không để ý quá nhiều về vấn đề hôn nhân, thậm chí cô có phần sợ hãi. Dưới cái nhìn của cô, hôn nhân chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn dùng làm bình phong để trói buộc hai người. Những năm này cô đã chứng kiến rất nhiều người ngoài mặt một vẻ sau lưng một vẻ. Thực ra tình cảm tốt hay không cũng không phải do tờ giấy chứng nhận kết hôn kia quyết định.
- Vậy được rồi, chị tới thành phố Bằng Phi, vừa học đại học bổ túc ban đêm vừa học làm kinh doanh, chờ thêm vài năm nữa tôi giúp chị nhận thầu một cái nhà máy, làm vài dự án tốt.
Từ Quân Nhiên vô cùng tự tin nói với Lâm Vũ Tình, đối với hắn mà nói, chuyện khác thì không có bản lĩnh gì, còn vấn đề kiếm thì không là vấn đề gì cả.
Lâm Vũ Tình gật đầu, đang định nói chuyện thì bỗng kêu ai nha một tiếng, không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên, thấp giọng quát:
- Hỗn đản, mau bỏ tay cậu ra!
Từ Quân Nhiên lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Vũ Tình:
- Chị, đêm nay dài đằng đăng, không có lòng dạ nào để ngủ, chị không biết là chúng ta nên làm gì hay sao?
- Làm gì? Cậu đã làm bốn lần rồi, còn…
Lâm Vũ Tình lời chưa nói hết, thay vào đó là một tiếng thét kinh hãi.
Bên tai chỉ vang lên giọng nói bá đạo của Từ Quân Nhiên:
- Nhưng mà bốn lần không phải cực hạn của em! Chị Vũ Tình, em cam đoan sẽ khiến chị thỏa mãn…
Bầu trời ban đêm trong như nước, ánh trăng dường như cũng thẹn thùng trước hành vi của ai đó mà âm thầm trốn vào trong những đám mây, thỉnh thoảng hé mắt ra nhìn trộm.
Mới rạng sáng Từ Quân Nhiên đã bị Lâm Vũ Tình đánh thức. Không thể không nói ở phương diện nào đó người phụ nữ vô cùng hiếu thắng. Mặc dù hai người “vận động”, khiến Lâm Vũ Tình toàn thân vô lực, để mặc Từ Quân Nhiên muốn làm gì thì làm, nhưng sáng sớm hôm sau cô vẫn tỉnh dậy trước Từ Quân Nhiên.
- Quân Nhiên, cậu phải về, bằng không nếu để người khác trông thấy thì phải làm sao?
Lâm Vũ Tình ghé người sát vào Từ Quân Nhiên, nhỏ giọng nói.
Từ Quân Nhiên thò tay vuốt ve mái tóc dài của cô, bình thản nói:
- Sợ gì chứ? Yêu đương bình thường chẳng lẽ họ cũng cấm sao?
Đây là những lời thật lòng của Từ Quân Nhiên. Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, Lâm Vũ Tình chưa gả, mình chưa lập gia đình, có gì mà không dám chứ.
Chỉ có điều Lâm Vũ Tình cũng không thoải mái giống như hắn, xấu hổ đỏ mặt nói:
- Tôi mặc kệ, cậu dậy mau, đừng để người khác nhìn thấy cậu ngủ ở chỗ của tôi.
Thấy Từ Quân Nhiên vẫn không hề cử động, cô đành bất đắc dĩ ghé vào tai Từ Quân Nhiên nói nhỏ vài câu, sắc mặt đỏ bừng như trái táo.
Trái ngược với cô, gương mặt Từ Quân Nhiên vô cùng cao hứng, sinh lực tràn trề, cười đen tối nói:
- Chị đồng ý hả? Đêm qua tôi xin rất lâu nhưng chị cũng không đồng ý.
- Ai nha, cậu mau đi đi, bằng không tối nay cậu đừng có tới.
Lâm Vũ Tình thẹn thùng, dùng sức kéo Từ Quân Nhiên dậy.
Từ Quân Nhiên cười dâm đãng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ xinh kia nói:
- Được rồi, được rồi, tôi đi, tôi đi là được chứ gì? He he, chị Vũ Tình, tôi rất mong chờ tối nay đó.
Lâm Vũ Tình thấy hắn nhìn chằm chằm vào miệng mình, biết tiểu tử thối này lại đang muốn chuyện kia, vội vàng xoay người, trùm đầu trong chăn không chịu đi ra. Nghĩ tới để hắn rời khỏi đã đáp ứng buổi tối làm chuyện khó xử kia, cô cũng không nhịn được toàn thân nóng rực.
Từ Quân Nhiên cũng đứng dậy, vừa ngâm nga hát vừa mặt quần áo. Hắn không thích ăn sáng, chỉ cười hì hì hôn Lâm Vũ Tình một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hiện giờ mới hơn năm giờ mấy sáng, ở nông thôn vì bận việc đồng áng nên đều dậy khá sớm. May mà chỗ ở của Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình không gần trong trấn, vì vậy cũng không có nhà ai xung quanh. Người chú ý tới Từ Quân Nhiên cũng không nhiều, ngẫu nhiên chỉ chào hỏi nhau vài câu, Từ Quân Nhiên cứ như vậy mà đi về phía nhà Lý Càn Khôn.
Hiện giờ bí thư Lý hẳn là vẫn có nhà.
- Thím, chú cháu có nhà không?
Vào sân nhà họ Lý, Từ Quân Nhiên vội vàng chào hỏi vợ Lý Càn Khôn đang cho gà ăn. Đều là trưởng bối từ nhỏ nhìn mình lớn lên, Từ Quân Nhiên cũng không hề khách khí, tự mình cầm chổi giúp bà quét ngô trên sân.
Vợ Lý Càn Khôn là một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, cũng là người ở Lý gia trấn, thấy Từ Quân Nhiên tới liền lộ vẻ mặt tươi cười :
- Quân Nhiên tới hả, chú cháu vẫn chưa dậy, hôm qua đi gặp lãnh đạo trên huyện xuống, quá nửa đêm mới về.
Từ Quân Nhiên không chút khách khí, gật đầu cười nói:
- Cháu đói rồi, còn thức ăn không thím.
Vợ Lý Càn Khôn xoay người đi vào nhà, cầm ra một chiếc bánh rán đưa cho Từ Quân Nhiên nói:
- Còn nóng đó, mau ăn đi.
Từ Quân Nhiên nhận lấy cắn một cái, lúc này mới hỏi tiếp:
- Anh Thiết Trụ đâu thím?
Lý Thiết Trụ là con của Lý Càn Khôn, Từ Quân Nhiên nhớ hắn cũng đến tuổi kết hôn, khoảng tầm 26-27 gì đó.
- Thiết Trụ đi với đội sản xuất rồi.
Đang nói chuyện, trong phòng vang lên giọng của Lý Càn Khôn:
- Ai ở ngoài đó vậy?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chú Càn Khôn, là cháu, Quân Nhiên.
Nói xong, hắn cười nói với vợ của Lý Càn Khôn:
- Thím, cháu vào phòng nói chuyện với chú.
- Đi đi, vào mà thương lượng chuyện nước nhà với chú.
Rất hiển nhiên, đối với “Quan trạng nguyên” Từ Quân Nhiên này toàn trấn Lý gia đều muốn bảo vệ, giống như thân thích trong nhà đột nhiên xuất hiện một nhân vật lớn vậy, mỗi nhà đều cảm thấy vinh dự. Đây là một loại tình cảm giai cấp mộc mạc, so với xã hội công nghiệp hóa kia, tình cảm giữa người và người tuyệt không thể sánh bằng được.
Đây không phải là lần đầu Từ Quân Nhiên tới nhà của Lý Càn Khôn, trong nhà cũng không có nhiều đồ đạc gì cả. Tuy rằng Lý Càn Khôn là người đứng đầu công xã, nhưng ông cũng không phải người chiếm đoạt tài sản nhà nước, lại nói công xã trấn Lý gia là địa phương nghèo nhất huyện, thậm chí là thành phố, mỗi năm trông cậy vào lương thực chính phủ cứu tế, đương nhiên cũng không có gì để chiếm đoạt cả.
- Hôm này chú không định đi làm sao?
Từ Quân Nhiên thấy Lý Càn Khôn còn nằm trong chăn, cười hì hì hỏi.
Lý Càn Khôn thấy là Từ Quân Nhiên, cũng không đứng lên, chỉ nghiên người, chỉ chỉ vào đầu giường phía gần lò sưởi, nói:
- Cháu ngồi đi, hôm qua mới từ thủ đô về hả? Đã tới chào ông cả chưa?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cháu tới rồi.
- Thế nào hả, chuyện bên thủ đô thuận lợi chứ?
Đây là chuyện Lý Càn Khôn quan tâm nhất, ông không giống đám người Nghiêm Vọng Tung ở huyện, đã làm người đứng đầu công xã nhiều năm như vậy, Lý Càn Khôn hiểu rõ nếu kế hoạch của Từ Quân Nhiên thành công, ít nhất thì trấn Lý gia không cần phải lo đói bụng nữa.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, hắn thích điểm này của Lý Càn Khôn, càng là cán bộ cơ sở ở nông thôn, ngược lại càng phải hiểu dân chúng hơn những lãnh đạo bên cao.
- Đã liên hệ xong rồi, tuần sau giáo sư viện khoa học nông nghiệp sẽ dẫn người khảo sát công xã chúng ta. Phía bên đội xây dựng cũng bàn bạc xong, phía ông chủ giao cho 5000 tệ, cháu đã thương lượng xong với mọi người, lần đầu tiên chúng ta chọn 100 người, mỗi người ứng trước 50 tệ tiền công.
- 50 tệ? Nhiều vậy sao!
Lý Càn Khôn giật mình, ngồi dậy, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Đây mới là dự chi, công nhân của chúng ta tới Lĩnh Nam, nếu làm tốt một ngày có thể kiếm 5 tệ, một tháng được 150 tệ.
Hắn tính toán như vậy khiến Lý Càn Khôn tặc lưỡi không thôi:
- Cao vậy thật sao, đây đã vượt qua tiền lương của công nhân trong nhà máy rồi.
Vào thời điểm những năm 80, chỉ có công nhân những xí nghiệp lớn lương tháng mới đạt tới khoảng gần 100 tệ, dựa theo phép tính của Từ Quân Nhiên, công nhân xây dựng của công xã trấn Lý gia chẳng phải là còn kiếm nhiều hơn công nhân các nhà máy sao.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Chủ yếu chính là xây nhà để ở. Chú Càn Khôn, ý cháu chính là nói với các đội sản xuất một chút, chẳng phải là công xã chúng ta có năm đội sản xuất hay sao? Mỗi đội sản xuất lấy 20 người, tốt nhất là lấy những ai thành thục nghề mộc cùng nghề xây dựng, đây là việc đầu tiên chúng ta làm bên ngoài, nhất định phải làm cho thật tốt để tạo danh tiếng về sau. Sau này công trình khẳng định liên tục không ngừng, đến khi đó nếu không đủ người thì chúng ta lại tuyển thêm.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, hai bên cùng có lợi, trói buộc lợi ích của công xã trấn Lý gia chặt vào với mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo