- Anh Đồ, sao anh lại ở đây?
Khi đi ngang qua ban công phòng Nghiêm Vọng Tung, Từ Quân Nhiên nhìn thấy Đồ Văn Dũng ngồi trước cửa, không khỏi sững sờ,
Đồ Văn Dũng ngẩng đầu, thấy Từ Quân Nhiên liền vội vàng đừng dậy, cười gật đầu, thấp giọng nói:
- Bí thư Từ, anh đã về rồi.
Từ Quân Nhiên trừng mắt:
- Anh Đồ, anh còn khách khí vậy sao.
Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, Đồ Văn Dũng cười cười, tiểu tử này quả nhiên không thay đổi chút nào, tuy trở thành phó bí thư đảng ủy, là bậc phó phòng nhưng vẫn như trước.
- Anh Đồ, sao anh lại ngồi ở đây?
Từ Quân Nhiên hỏi khẽ.
Đồ Văn Dũng là người bạn mà y quen được trong những ngày đi làm ở Huyện ủy, rất đáng để tín nhiệm. Vợ anh ta Phương Viện đang làm ở phòng tổ chức của Huyện ủy, cô của Phương Viện là phó cục trưởng ban tổ chức Thành ủy, mặc dù quyền hành không lớn như Hoàng Tử Tề nhưng lực ảnh hưởng cũng rất lớn.
Từ Quân Nhiên nhớ rõ trước khi mình đi, người đại diện phát ngôn cho Nghiêm Vọng Tung không phải Đồ Văn Dũng.
Đồ Văn Dũng cười cười:
- Là lão bí thư mở miệng, hiện giờ tôi được điều sang tổ văn thư rồi. Công việc ở thủ đô đã xong chưa?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Xong hết rồi. Lão bí thư có ở đây không?
- Có.
Đồ Văn Dũng nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Tần cũng ở bên trong, hình như đang báo cáo chuyện gì đó.
Thời đại này mặc dù không có thư ký, nhưng khi công tác ở cơ sở, người đại diện trên cơ bản chính là thư ký. Bình thường đều là người phát ngôn chịu trách nhiệm ghi chép văn bản tài liệu, quét dọn văn phòng, xử lí những chuyện lặt vặt, đây chính là công việc của thông tín viên.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, phó bí thư Tần đương nhiên đó chính là Phó chủ tịch thường vụ huyện Tần Quốc Đồng. Hiện giờ số lượng phó bí thư của Huyện ủy tương đối nhiều, phân chia lãnh đạo của chính đảng vẫn chưa rõ ràng, trên cơ bản thì trong một huyện ngoại trừ bí thư huyện ủy còn có bảy tám vị phó bí thư.
Theo lý thuyết thì Tần Quốc Đồng là lãnh đạo bên phía chính phủ, có chuyện gì thì có thể tìm Chủ tịch huyện Dương Duy Thiên để báo cáo, sao lại tới chỗ Nghiêm Vọng Tung.
- Anh có biết là chuyện gì không?
Từ Quân Nhiên hỏi.
Đồ Văn Dũng lắc đầu:
- Cũng không rõ, chỉ có điều bí thư Tần tới từ sáng sớm.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện dự cảm bất tường, Từ Quân Nhiên cảm thấy chuyện Tần Quốc Đồng tới tìm Nghiêm Vọng Tung không phải là việc tốt.
Đồ Văn Dũng thấy Từ Quân Nhiên hồi lâu không nói, biết y đang suy tư vì vậy cũng không mở miệng, đợi khi Từ Quân Nhiên nhìn về phía mình, anh ta mới nói:
- Tôi nghe nói hôm qua cục trưởng Trình của huyện dẫn đội tới khám xét không ít cửa hàng.
- Cửa hàng?
Từ Quân Nhiên nôn nao, lập tức nói:
- Anh Đồ, anh nói cho em biết trong mấy ngày em không ở đây trong huyện xảy ra chuyện gì vậy?
Đồ Văn Dũng gật đầu, đương nhiên biết rõ Từ Quân Nhiên đang cần biết những chuyện xảy ra gần đây ở huyện Võ Đức.
Càng nghe, sắc mặt Từ Quân Nhiên ngày càng âm trầm.
Hồi lâu sau, hắn mới cắn răng nói:
- Đúng là làm việc quá bừa bãi.
Dưới sự tường thuật ủa Đồ Văn Dũng, trong thời gian một tuần Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình đi thủ đô, thế cục trong huyện đã thay đổi không nhỏ. Chính quyền thành phố đã đưa xuống một văn kiện yêu cầu huyện Võ Đức, về việc nghiêm túc áp dụng vấn đề trách nhiệm khi nhận thầu để sản xuất ở nông thôn. Đồng thời cục công an huyện tiến hành chỉnh đốn lần đầu với các cá thể kinh doanh công thương nghiệp, rất nhiều cửa hàng tư nhân bị thẩm tra đóng cửa, thậm chí còn bị phạt tiền.
Nghe nói đây là lệnh của huyện ủy!
Người khác không biết nhưng Từ Quân Nhiên lại hiểu rõ đây không phải lệnh của Huyện ủy. Theo trí nhớ của hắn, nếu Nghiêm Đóa Đóa và Lý Dật Phong không nói dối mình, vậy những việc phát sinh ngày hôm nay là âm mưu của Tần Quốc Đồng và Trình Hoành đạt.
Mục đích chính là đánh ngã Nghiêm Vọng Tung.
Cho tới nay, Nghiêm Vọng Tung tựa như một tòa núi lớn sừng sững trong quan trường huyện Võ Đức. Vài chục năm đi qua, vô số những thay đổi, ngay cả cơ cấu lãnh đạo thành ủy, tỉnh ủy cũng thay đổi vài lần, nhưng bí thư huyện ủy huyện Võ Đức vẫn luôn là Nghiêm Vọng Tung. Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy bội phục, cũng khiến không ít người cảm thấy bất an.
Quan trọng nhất chính là uy vọng Nghiêm Vọng Tung ở huyện Võ Đức quá cao.
Nếu như uy vọng một người cao tới mức có thể ảnh hưởng tới toàn bộ quần chúng trong khu, điều này đối với lãnh đạo cấp trên không phải việc tốt. Điều này nghĩa là quyền quyết định ở khu vực này không trong tay lãnh đạo mà trong tay người đó. Cho nên Nghiêm Vọng Tung nhất định phải bị đẩy ngã.
Đây chính là giao dịch giữa một vài lãnh đạo thành phố và nhiều người ở huyện Võ Đức.
Sở dĩ Từ Quân Nhiên hiểu rõ như vậy, ngoại trừ nhờ nghe Nghiêm Đóa Đóa và Lý Dật Phong nói, thì còn từ miệng Dương Duy Thiên biết được không ít chân tướng.
Dương Duy Thiên là một cán bộ tốt, tranh chấp giữa anh ta và Nghiêm Vọng Tung thuộc về chính kiến bất đồng mà thôi. Một người hi vọng phát triển mạnh kinh tế, một người do trải qua quá nhiều đổi thay mà có phần bảo thủ, do đó khiến phương hướng phát triển của họ ở huyện Võ Đức không giống với nhau. Cho nên khi Nghiêm Vọng Tung bị người hãm hại, Dương Duy Thiên chọn lựa tự bảo vệ mình, bởi vì anh ta không cần bởi vì một đối thủ sắp ngã khỏi đài chính trị, mà đắc tội một vài vị lãnh đạo ở huyện cũng như trên thành phố.
Anh ta là một cán bộ tốt, cũng không phải người cổ hủ đến buồn cười. Nếu không phải như vậy thì Dương Duy Thiên cũng không thể sống sót trong quan trường.
Chỉ có điều làm vậy khiến trong lòng Dương Duy Thiên có phần hổ thẹn, cho nên mới từ đằng sau giúp đỡ Từ Quân Nhiên, giúp đỡ huyện Võ Đức.
Nhưng Từ Quân Nhiên lại tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
- Anh Đồ, như vậy đi, anh gõ cửa nói em có chuyện quan trọng cần báo cáo với bí thư Nghiêm.
Từ Quân Nhiên trầm tư một chút, nói với Đồ Văn Dũng.
Đồ Văn Dũng sững sờ, lập tức hiểu Từ Quân Nhiên muốn xông vào.
Vừa lúc đó, sau lưng hai người vang lên giọng nói kinh ngạc:
- Tiểu Từ, về rồi hả?
Từ Quân Nhiên nghe vậy xoay người lại, ngẩn người:
- Chủ tịch huyện Dương, sao ngài lại tới đây?
Hóa ra xuất hiện sau lưng hắn chính là Phó bí thư huyện ủy huyện Võ Đức, Chủ tịch ủy ban nhân dân huyện Dương Duy Thiên.
Mà hiện giờ khuôn mặt Dương Duy Thiên đầy sầu lo, chỉ có điều sau khi trông thấy Từ Quân Nhiên lại có thêm chút ngạc nhiên.
Dương Duy Thiên bước nhanh tới, giữ chặt tay Từ Quân Nhiên nói:
- Cậu về thì tốt rồi, tôi đang phiền muộn đây.
Từ Quân Nhiên sững sờ, chợt nghe Dương Duy Thiên thấp giọng nói:
- Chút nữa cùng tôi đi khuyên nhủ lão bí thư, kinh tế huyện muốn phát triển vậy, tuyệt đối không thể chèn ép công thương nghiệp!
Lời của anh ta tựa sấm giữa trời quang, khiến Từ Quân Nhiên hiểu rõ trong thoáng chốc.
Xem ra chính mình trở về thời đại này đã khiến thay đổi một vài thứ.
Hay nói chính xác hơn thì những việc mình làm trong thời gian gần đây, khiến quỹ tích lịch sử bị thay đổi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo