- Sao cháu lại tới đây?

Thấy Từ Quân Nhiên đột nhiên lại xuất hiện ở phòng làm việc của mình, Lý Đông Viễn vô cùng bất ngờ.

Từ Quân Nhiên cười ha hả:

- Chú sáu, chú nói vậy cháu không thích nghe đâu nhé. Sao vậy, không hoan nghênh cháu sao?

Lý Đông Viễn cười cười, vỗ lên bờ vai hắn. Y đi lên phía trước, Từ Quân Nhiên theo sau rồi quay người đóng cửa.

Lúc này cũng không có kiểu thư ký, kiểu lãnh đạo như Lý Đông Viễn. Hoặc tự mình thu dọn văn phòng, hoặc tìm người ở văn phòng huyện ủy. Hôm nay vừa tổ chức cuộc họp của Ủy viên thường vụ, cũng không cần thu dọn làm gì.

Từ Quân Nhiên cũng không khách khí, tự mình rót một ly nước rồi lại rót cho Lý Đông Viễn một ly, sau đó hắn mới ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Lý Đông Viễn.

- Nghe nói chuyến đi lần này của cháu lên thủ đô có thu hoạch không nhỏ phải không?

Đây là câu hỏi gần đây các trưởng bối hay hỏi Từ Quân Nhiên nhất. Hắn không chỉ giải thích chuyện này một lần, bây giờ, Lý Đông Viễn lại tiếp tục hỏi.

Từ Quân Nhiên gật đầu cười, kể lại một lần những chuyện xảy ra ở thủ đô cho Lý Đông Viễn nghe. Cuối cùng, hắn mới nói:

- Anh Hổ tử đâu rồi ạ?

Sau khi trở về, hắn còn chưa gặp Lý Dật Phong, nên mới hỏi như vậy.

Lý Đông Viễn thâm trầm nhìn Từ Quân Nhiên:

- Không biết ăn nhầm cái gì lại đòi nhập ngũ. Dựa vào đủ mối quan hệ, vất vả lắm chú mới cho nó nhập ngũ được đấy.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng gần đấy đứa con bất hảo của mình bỗng chủ động xin nhập ngũ rèn luyện, việc này khiến Lý Đông Viễn vừa vui vẻ vừa thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng cho dù suy đoán thế nào đi chăng nữa, chắc chắn chuyện này liên quan đến Từ Quân Nhiên. Dù gì, ai cũng biết rằng, tính khí của Lý Dật Phong rất nóng nảy, ngoài Từ Quân Nhiên ra, ngay cả lời của cha đẻ nó, nhiều khi nó còn không nghe.

Từ Quân Nhiên cũng không định lừa gạt Lý Đông Viễn. Hắn gật đầu đáp:

- Cháu đã đều nghị anh Hổ tử, bảo anh ấy nên gia nhập quân đội. Lăn lộn, chơi bời trong huyện mãi, thường xuyên ra tay với mọi người, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Đến lúc đó, chưa chắc có người có thể bảo vệ được anh ấy.

Lý Đông Viễn sững sờ, nhạy bén phát hiện ra được ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Từ Quân Nhiên, rồi trầm giọng hỏi:

- Ý cháu là, bên trên muốn…

Y là người làm chính trị, làm cảnh sát hơn nửa đời người. Tuy lời nói của Từ Quân Nhiên không rõ ràng như vậy, nhưng ý tứ bên ngoài lời nói như thể đang muốn ám chỉ cấp trên sẽ tiến hành cuộc chỉnh đốn lần thứ nhất về các mặt chính trị, xã hội. Những người suốt ngày ăn chơi lêu lổng, gây chuyện thị phi trên đường như Lý Dật Phong, chắc chắn sẽ hỏng bét. Đến lúc đó, ngay cả y cũng không cứu nổi.

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Lúc cháu tới thủ đô, hiện nay, thủ đô đang làm rất nghiêm khắc. Mấy tên lưu manh đùa giỡn phụ nữ trên đường bị một vài binh lính đè xuống đường, đánh túi bụi rồi bị bắt hết lại. Nghe nói, có thể sẽ bị tù mười mấy năm. Nếu nghiêm trọng, có khi còn bị xử bắn.

Sắc mặt Lý Đông Viễn bỗng trở nên khó coi. Y không ngờ sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Tính cách con mình như thế nào, y hiểu rất rõ. Ở huyện Võ Đức, Lý Dật Phong cũng xem như là bá chủ trong huyện, nó, Trình Hoành Đạt và Tần Thọ Sinh được phong là “Tam Hổ”. May mà còn có y trông coi, không đến mức làm hại quê hương, hàng xóm, chỉ có cái là thích đánh nhau mà thôi.

- Quân Nhiên, cháu không nói đùa đấy chứ?

- Chú sáu, sao cháu dám lấy chuyện này ra để đùa cơ chứ?

Từ Quân Nhiên nhìn Lý Đông Viễn, hạ thấp giọng nói xuống:

- Không đến một năm nữa, nhà nước sẽ nghiêm trị việc này trong phạm vi cả nước.

Hắn cũng không nói điêu. Nếu Từ Quân Nhiên không tính sai, lúc này, Tào Tuấn Minh đã gửi một bài báo khác đi rồi, đó là bài báo hắn bào chế riêng cho Tào Tuấn Minh, mục tiêu nhắm thẳng vào những vụ án tình dục phát sinh trong mấy năm gần đây. Mục đích của Từ Quân Nhiên rất đơn giản, sớm nghiêm trị chuyện này có thể sớm ngăn chặn những vụ án xảy ra. Nếu không, những vụ phạm tội này càng nhiều, những người bị tổn thương sẽ lại càng đông.

Bình tĩnh suy xét lại, tuy kiếp trước hắn vẫn còn nghi ngờ chuyện nghiêm trị, khen chê, nhưng quả thực nó đã tạo ra những hiệu quả không nhỏ. Còn về vấn đề hậu quả phát sinh sau đó, trong quá trình chấp hành cũng xuất hiện không ít chênh lệch. Dù sao, ai có thể nói không nên đả kích những tội phạm hình sự nghiêm trọng? Vấn đề nằm ở chỗ tiếp tục sử dụng phương thức vận động này rất dễ dẫn đến nhiều chênh lệch. Còn về vấn đề “nghiêm trị” nhắm thẳng vào các đối tượng phạm tội nghiêm trọng, mục đích là để duy trì sự ổn định của xã hội, do đó rất dễ đạt được nhận thức chung từ phía các lãnh đạo cao cấp trong Đảng. Cơ quan công an càng được cổ vũ hơn cả, họ có thể thoải mái ra tay làm một vố lớn. Năm 1983, “nghiêm trị” bắt đầu. Chỉ trong vòng 3 tháng, cả nước đã bắt được hơn 1080000 người. Trong giai đoạn cao điểm, tình hình trị an xã hội đã có chuyển biến, do đó trong giai đoạn mới bắt đầu, đa số dân chúng đều có thái độ khẳng định với vấn đề “nghiêm trị”. Tuy nhiên, sự xuất hiện của một loạt các biện pháp phi thường đã tạo nên bước đột phá trong vấn đề trị an, phản ứng phụ của nó cũng đã xuất hiện. Ban đầu, con người thường có quán tính tư duy “uốn cong thành thẳng”, họ có thể thông cảm với những hành động thái quá trong động thái “nghiêm trị”. Sau đó, “nghiêm trị” đã trở thành một việc bình thường, đa số cảnh sát đều trở nên vô cùng mệt mỏi, hiệu quả chấn áp tội phạm cũng giảm đi rất nhiều.

Nhưng cái Từ Quân Nhiên muốn làm là sử dụng sức mạnh của mình để thay đổi kết quả này.

Vì thế, hắn mới viết bài bài nhắm vào tình hình trị an của cả nước hiện nay, rồi để Tào Tuấn Minh ký tên đăng bài. Hơn nữa, lúc rời khỏi thủ đô, hắn đã nói chuyện với Tào Tuấn Minh. Trong cuộc nói chuyện, Từ Quân Nhiên đã nói chuyện với Tào Tuấn Minh về một số tình hình mình đã phân tích, cuối cùng đã khẳng định một việc, nếu Tào Tuấn Minh có thể nắm được cơ hội này, chắc chắn anh ta có thể trở thành cán bộ cấp cao được coi trọng trong Đảng.

Theo cách nói của Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Minh là người có khả năng nhất trong số những người hắn quen có thể ngồi vào một vị trí cao hơn. Nếu có thể giúp được anh ta, chẳng khác nào hắn đang giúp mình.

Lúc đầu, Tào Tuấn Minh cũng không muốn. Dù sao, trong suy nghĩ của anh ta, Từ Quân Nhiên cũng là anh em của mình. Nếumình có thể giúp hắn nổi danh là tốt nhất. Nhưng sau khi Từ Quân nhiên phân tích cặn kẽ lợi hại, anh ta lại bỏ ngay ý nghĩa này. Giống như những gì Từ Quân Nhiên nói với anh ta, nếu chỉ là một bài báo về vấn đề xây dựng kinh tế thì không có gì to tát, thêm bài báo về vấn đề trị an, nếu cả hai đều do Tào Tuấn Minh viết, người khác không thể nói gì khác ngoài việc nói Tào Tuấn Minh học thức uyên thâm. Nhưng nếu như đề tên Từ Quân Nhiên, chẳng khác nào để người khác nghi ngờ có phải Từ Quân Nhiên bị người khác sai khiến hay không. Nói cho cùng, một sinh viên đại học, con nhà nông bình thường, không có nguồn cội, gốc rễ, đột nhiên lại viết ra những lời lẽ như vậy, chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ hắn đang có mục đích nào khác.

Vì thế, cuối cùng, Tào Tuấn Minh vẫn đồng ý lời đề nghị của Từ Quân Nhiên.

Tuy Lý Đông Viễn không biết tin tức này Từ Quân Nhiên lấy từ đâu, nhưng y cũng biết, xã hội hiện nay không còn như trước. Khả năng của những người trẻ tuổi này quá mức tuyệt vời, sự thiếu thốn trong giáo dục khiến hành vi của họ không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì.

- Hôm nay cháu tới đây tìm chú chắc không chỉ vì chuyện của Hổ tử phải không?

Lý Đông Viễn nhìn Từ Quân Nhiên rồi mở miệng hỏi.

Từ Quân Nhiên cười hì hì:

- Vẫn là chú sáu thông minh, quả thật cháu có chuyện tìm chú.

Lý Đông Viễn gật đầu:

- Nói đi, có chuyện gì cứ bảo chú.

Từ Quân Nhiên đứng dậy, đi đến chỗ cửa ra vào văn phòng làm việc nhìn nhìn hồi lâu. Sau khi xác định bên ngoài không có ai, hắn mới quay người trở về ghế ngồi, chăm chú nhìn Lý Đông Viễn:

- Chú sáu, vụ án năm đó chú xử lý, chú nói cho cháu nghe một chút được không?

- Vụ án?

Lý Đông Viễn kinh ngạc, hỏi đầy khó hiểu.

Từ Quân Nhiên bình tĩnh, giơ ba ngón tay lên rồi nói:

- Đúng, là vụ án 3 năm trước. Cái chú nói với cháu là vụ án ẩu đả giết người.

Sau khi hắn nói xong câu đó, biểu cảm của Lý Đông Viễn liền thay đổi ngay lập tức. Cảm giác đó như thể đang từ nơi cao nhất trượt ngã xuống thẳng nơi thấp nhất, thậm chí, Từ Quân Nhiên còn cảm thấy, lúc Lý Đông Viễn nghe thấy hắn nói đến vụ án này, tinh thần liền trở nên sa sút.

Cái gọi là vụ án ẩu đả giết người 3 năm trước, Từ Quân Nhiên đi học đại học về mới biết. Lúc đầu, trong một thôn ở ngoại ô huyện Võ Đức đã xảy ra một vụ án rất kỳ lạ. Người bị hại là một người mù trong thôn, tên là Trần Tam Pháo, vì lúc đánh bài nảy sinh mâu thuẫn, nên đã phát sinh ẩu đả. Bốn người đàn ông đánh nhau, cuối cùng Trần Tam Pháo bị thương, trở về nhà. Không ngờ, ngày hôm sau lại chết. Chuyện này truyền khắp huyện Võ Đức. Lúc đó, Lý Đông Viễn là Cục trưởng Cục công an huyện, chắc chắn phải đích thân xử lý vụ án này. Khi ấy bắt được ba người tình nghi đánh nhau với Trần Tam Pháo.

Qua thẩm vấn, Lý Đông Viễn cho rằng ba tội phạm tình nghi đều không có động cơ giết Trần Tam Pháo nên đã thả người.

Kết quả, bên này Lý Đông Viễn còn đang phá án, phía bên kia, Trình Hoành Đạt đã bắt lại ba người đó. Sau khi thẩm vấn, một người trong đó đã khai nhận, sau khi Trần Tam Pháo về nhà, mình đã lẻn vào nhà giết chết Trần Tam Pháo.

Chuyện này nói lớn cũng được mà nói nhỏ cũng đúng. Nếu ở kiếp sau, không ngoài khả năng phần tử tội phạm quá thông minh, lừa gạt được cảnh sát phá án. Nhưng lúc đó, đặc biệt là dưới sự thôi thúc của những người có dã tâm, Lý Đông Viễn đã bị cách chức, không thể phân biệt được phần tử tội phạm, nếu không phải phó Cục trưởng Trình có con mắt tinh tường, chỉ sợ một vụ án giết người đã bị biến thành một vụ án trống.

Kết quả là sau đó, Lý Đông Viễn bị cách chức Cục trưởng Cục công an huyện, Trình Hoành Đạt lên thay. Nếu không phải lão bí thư Nghiêm Vọng Tung đích thân lên thành ủy trần tình, chỉ sợ ngay cả chức vụ Ủy viên thường vụ huyện ủy, Lý Đông Viễn cũng không giữ được. Dù sao, lúc ấy Lý Đông Viễn cũng bị chụp cho cái tội không làm tròn nhiệm vụ.

Chuyện này là cấm kỵ của Lý Đông Viễn, bình thường, không ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt Lý Đông Viễn. Nhưng lúc này, Từ Quân Nhiên lại đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến Lý Đông Viễn thấy hơi kỳ lạ.

- Quân Nhiên, rốt cục cháu muốn nói gì?

Lý Đông Viễn nhìn Từ Quân Nhiên, mặt tỏ ra khó hiểu.

Trái lại, Từ Quân Nhiên lại cười nhạt, bình tĩnh nói với hắn:

- Chú sáu, rất đơn giản, cháu muốn lật lại bản án đó giúp chú.

0.15730 sec| 2436.648 kb