Từ Quân Nhiên thở dài rồi nói:
- Tuy cháu không biết rốt cục có điểm gì không đúng hay không, nhưng cháu dám khẳng định, chắc chắn vụ án này có vấn đề. Với chút bản lĩnh của Trình Hoành Đạt, chú nghĩ gã có biện pháp phá án sao?
Lý Đông Viễn bán tín bán nghi liếc nhìn Từ Quân Nhiên, rồi lại lắc đầu đáp:
- Cho dù thế nào đi chăng nữa, vụ án này đã kết thúc. Cháu còn muốn làm gì nữa?
Từ Quân Nhiên không ngờ Lý Đông Viễn lại cố chấp như vậy nên chẳng nói nên lời, chả trách lại bị Trình Hoành Đạt chơi xỏ như vậy. Nếu không phải phá được một vụ án lớn, chỉ sợ cả đời gã không thoát nổi cái huyện nhỏ này, quả đúng là vừa khiến mọi người bái phục nguyên tắc kiên trì của gã, vừa khiến mọi người cảm khái sự cứng nhắc của gã.
Cho dù hắn nói như thế nào đi chăng nữa, Lý Đông Viễn sẽ không để Từ Quân Nhiên nhúng tay vào chuyện này. Theo y, bản án đã kết thúc, tội phạm cũng đã bị kết án 15 năm, ai còn làm gì được nữa cơ chứ?
Từ Quân Nhiên nhìn Lý Đông Viễn, nửa ngày sau mới trầm giọng đáp:
- Nếu như, cháu nói là nếu như vụ án này là do lỗi của Trình Hoành Đạt thì sao? Nếu chỉ vì muốn được ngồi lên cái ghế Cục trưởng Cục công an huyện mà y đã sử dụng một số thủ đoạn không chính đáng thì sao? Người đáng thương bị kết án 15 năm tù kia, ai sẽ nói hộ anh ta? Anh ta để lại con thơ mẹ già, vợ và con anh ta mang trên mình cái danh trong nhà có thủ phạm giết người, ai nghĩ cho họ đây?
Lý Đông Viễn không nói gì, y đang nghĩ cách để ngăn Từ Quân Nhiên nhưng lúc này cũng bắt đầu buông lỏng.
Giống như Từ Quân Nhiên đã nói, nếu vụ án này thật sự là thủ đoạn Trình Hoành Đạt dùng để lật đổ y, vậy thì người phải chịu tội kia chẳng phải đã trở thành người bị tù oan hay sao?
Nếu Trình Hoành Đạt là Cục trưởng Cục công an chuẩn mực, Lý Đông Viễn cũng sẽ không bị Từ Quân Nhiên thuyết phục. Nhưng vấn đề là, mọi hành vi của Trình Hoành Đạt ba năm nay đều khiến Lý Đông Viễn không thể không nghi ngờ, không thể không tin tưởng lời Từ Quân Nhiên. Việc này như một mũi kim luôn nằm sâu trong trái tim của mỗi người, nếu không có ai nhắc đến, cùng lắm chỉ thấy không thoải mái chút thôi nhưng vẫn có thể cho qua. Nhưng nếu như có người nhắc đến chuyện này, thậm chí còn phân tích một cách tỉ mỉ, sẽ khiến người ta không thể không suy nghĩ, không thể không tìm cách giải quyết.
Thấy Lý Đông Viễn đã bắt đầu dao động, Từ Quân Nhiên vội nói tiếp:
- Chú sáu, chú đừng quên, vẫn còn trong thời gian truy tố.
Lý Đông Viễn làm hình sự nên hiểu ngay ý Từ Quân Nhiên muốn nói.
Thời gian truy tố có hiệu lực chỉ kỳ hạn có hiệu lực truy cứu tội phạm hoặc hành vi xâm phạm quyền lợi theo quy định của hình pháp. Hành vi phạm tội đã vượt quá thời hạn có hiệu lực của việc truy tố theo quy định của pháp luật sẽ không còn trách nhiệm truy cứu pháp luật. Nếu đã bị truy cứu trách nhiệm pháp luật, vụ án đó sẽ bị hủy bỏ.
Các nguyên tắc của hình pháp Trung Quốc với quy định của pháp định bao gồm những tình huống khác nhau như sau: Trong tình huống phạm tội có cân nhắc đến mức độ hình phạt, phải căn cứ vào tình hình phạm tội thực tế để xác định độ dài của thời gian có hiệu lực truy tố; phạm tội nào phải chịu mức độ hình phạt ra sao phải dựa vào hình phạt cao nhất để xác định thời gian có hiệu lực truy tố. Hơn nữa, còn tồn tại tình huống không bị hạn chế bởi thời gian truy tố. Căn cứ vào quy định hình pháp Trung Quốc, sau khi thụ lý vụ án ở Viện kiểm sát nhân dân, cơ quan công an, cơ quan an ninh nhà nước, tòa án nhân dân, người trốn tránh điều tra hoặc phán quyết sẽ không bị hạn chế bởi kỳ hạn truy tố. Trong kỳ hạn truy tố, người bị hại đưa ra kháng cáo, tòa án nhân dân, viện kiểm sát nhân dân, cơ quan công an không lập, trường hợp này sẽ không có thời hạn truy tố giới hạn. Ngoài ra, người trong thời gian truy tố lại phạm tội, thời hạn truy tố lúc trước sẽ được tính từ ngày phạm tội sau. Trong tình huống thông thường, thời hạn truy tố có hiệu lực bắt đầu tính từ ngày phạm tội, nhưng nếu như hành vi phạm tội liên tục hoặc trong trạng thái liên tục, thời hạn truy tố có hiệu lực sẽ tính từ ngày hành vi phạm tội kết thúc.
Nói cách khác, chỉ cần còn trong thời hạn truy tố 15 năm của vụ án, có thể tiến hành thẩm tra lại vụ án đó.
- Không được, chú thấy có chút không ổn cho lắm.
Ngay lúc Từ Quân Nhiên nghĩ rằng mọi chuyện đã có chuyển biến, Lý Đông Viễn lại lắc đầu.
- Sao vậy chú sáu?
Từ Quân Nhiên không hiểu.
Lý Đông Viễn đáp:
- Chuyện này chú cần thông báo cho bên phía Cục công an, lén lút điều tra không tốt đâu.
Tuy y không nói rõ, nhưng Từ Quân Nhiên lại hiểu, không ngoại trừ việc vì một vài quy củ trong chốn quan trường, một khi truyền ra ngoài sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Chú sáu, chú có người thân tín ở Cục công an không?
Lý Đông Viễn ngây người rồi gật đầu ngay:
- Đương nhiên là có rồi.
Y làm Cục trưởng Cục công an huyện 7, 8 năm, tuy đã bị cách chức, nhưng y vẫn còn là thư ký Ủy ban chính pháp huyện. Sức ảnh hưởng trong hệ thống công an tuy đã giảm bớt, nhưng vẫn có rất nhiều tâm phúc. Lúc đầu, khi Từ Quân Nhiên tới trấn Lý gia nhậm chức, Lý Đông Viễn cũng tìm trưởng đồn công an tới nói chuyện, có thể thấy sức ảnh hưởng của y trong hệ thống chính pháp ở huyện Võ Đức cũng không yếu.
Từ Quân Nhiên nói dứt khoát với Lý Đông Viễn:
- Cháu không có yêu cầu nào khác. Nếu lén lút điều tra không được, vậy chỉ cần có cách cho cháu xem lại hồ sơ vụ án đó là được. Cháu phân tích lại xem, nói không chừng có thể tìm ra gì đó. Dĩ nhiên, nếu cháu không tìm ra, cháu cũng không cần suy nghĩ về chuyện này nữa.
Tuy hắn nói có chút đường đột, nhưng Lý Đông Viễn lại không hề nghi ngờ.
Là người trong chốn quan trường, cho dù là mối quan hệ thân mật đến đâu đi chăng nữa, có lúc cũng sẽ xuất hiện những suy nghĩ không nên có. Nói một cách rõ ràng chính là dễ suy nghĩ quá nhiều. Tình huống này không chỉ xuất hiện trong chốn quan trường, trong cuộc sống bình thường cũng có, chỉ có điều trong chốn quan trường nhiều hơn mà thôi. Vì người làm quan thường có thói quen đề phòng quá mức, thích tính trước làm sau, điều này khiến mỗi khi phải suy xét một vấn đề nào nó, họ thường liên tưởng đến nhiều thứ khác. Ưu điểm của cách làm này là mọi sự sẽ ổn thỏa, không dễ mắc sai lầm, nhưng nhược điểm chính là con người sẽ dễ bị gài bẫy, để mình bị người khác lừa.
Triết học của Từ Quân Nhiên trong chốn quan trường không phải như vậy. Hắn rất thích một câu: “Thà rằng cứ tiến vào còn hơn là ngừng lại”.
Cái gọi là thà rằng cứ tiến vào không phải là tiến lên mà là tiến vào. Tâm ứng vô sở trụ, nhi hình vô sở chấp. Đi về phía trước là vào, lẽ nào lui về phía sau không phải là vào hay sao? Nếu mọi việc đều thuận lợi, không vào không được. Nếu cứng nhắc, vừa vào đã ngừng lại, như vậy sẽ lại tiếp tục tụt xuống sâu hơn.
Trong suy nghĩ của Lý Đông Viễn, Từ Quân Nhiên nóng lòng muốn giúp mình lật lại vụ án, một mặt là vì quan hệ giữa hai người, mặt khác cũng muốn có một mối quan hệ trực tiếp với Ủy viên thường vụ.
Nấu canh phải chú ý lửa, lửa đến làm dâu trăm họ, lửa đi, mọi chuyện liền tiêu tan. Làm người cũng vậy.
Vì thế sau khi Lý Đông Viễn phản đối, y đã tự đoán ra nguyên nhân hành vi của Từ Quân Nhiên. Y cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Từ Quân Nhiên mà thôi.
- Quân Nhiên, cháu biết không? Nếu cháu thật sự muốn đạp lên vũng nước đục này, những ngày tháng về sau ở huyện Võ Đức, cháu sẽ không được sống yên ổn đâu!
Trầm mặc hồi lâu, Lý Đông Viễn mới chậm rãi nói với Từ Quân Nhiên.
Đứa trẻ này chính y đã nhìn nó trưởng thành, thấy nó ra đời, rơi xuống đất rồi lớn lên từng chút một, mãi đến khi nó tới thủ đô học đại học. Nhưng sau ngày hôm nay, Lý Đông Viễn hiểu rằng, cho dù mình có đồng ý hay không, Từ Quân Nhiên đều sẽ dấn thân vào mớ hỗn độn ở huyện Võ Đức, vì mọi hành vi lúc này của nó chẳng khác nào đang đứng theo phe phái.
Đứng theo phe phái trên chốn quan trường chỉ có thể hình dung bằng những chữ sau:
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn Lý Đông Viễn:
- Chú sáu, quyền lực có lớn đến đâu cũng không lớn hơn được trời, giấy có dày đến mấy cũng không bọc được lửa. Đời người không có gì đáng tiếc hay không đáng tiếc. Nếu cháu đã quản chuyện này, nếu cháu đã dấn thân vào chốn quan trường, cháu cũng không muốn cả đời trầm mặc, không có tiếng tăm. Ngày mồng 2/7 từ thủ đô trở về, cháu đã tự nói với mình, cháu chỉ có con đường trước mắt để đi, không có bối cảnh gia đình phía sau, quay đầu lại không có bờ bến nào cả.
- Ngày từ thủ đô trở về, cháu đã từng nói với mình. Cháu chỉ có con đường phía trước để đi, không thể quay đầu lại, vì quay đầu lại không còn là bờ.
Nghe lời Từ Quân Nhiên nói, đột nhiên Lý Đông Viễn cảm thấy muốn khóc.
Rốt cục chuyện gì đã khiến cho một thanh niên mới ra đời lại có một thứ quyết tâm vững chắc đến thế?
- Quân Nhiên, cháu…
Lý Đông Viễn nghiêm túc nhìn Từ Quân Nhiên, muốn nói lại thôi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Chú sáu, lúc nên nói cháu sẽ nói. Lúc này, cháu chỉ muốn nghĩ cách lấy được hồ sơ vụ án kia thôi. Chuyện trước và sau khi Trần Tam Pháo bị giết, cháu đều muốn xem qua. Nếu có thể thì tìm một người có mặt ở hiện trường lúc đó nói cho cháu nghe là tốt nhất.
Tuy Lý Đông Viễn không biết tin tức Từ Quân Nhiên lấy từ đâu, một người không có chút hiểu biết nào về chính trị và hệ thống pháp luật, sao có thể nhìn được gì từ đống hồ sơ đó chứ? Tuy nhiên vừa nghĩ đến việc rất có thể Từ Quân Nhiên là người lão bí thư phái tới, y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu. Dù sao, tâm tư của lão bí thư, cho dù y không hiểu cũng đành phải giúp đỡ. Cùng lắm, sau này đi tìm ông ta kêu than một hồi, để ông ta hủy bỏ suy nghĩ ra tay với Trình Hoành Đạt.
Nghĩ đến đây, Lý Đông Viễn gật đầu:
- Cháu chờ một chút.
Nói xong, y đứng dậy đi ra ngoài, bước đến cửa của một văn phòng khác. Sau khi dặn dò vài câu đã có người mở cửa phòng.
Trở về phòng làm việc của mình, Lý Đông Viễn cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Cháu chờ một chút, chú đã bảo người mời Cục phó Lưu của Cục công an huyện tới đây rồi.
Cục phó Lưu?
Từ Quân Nhiên còn đang nghi hoặc đã nghe thấy Lý Đông Viễn mỉm cười nói:
- Lưu Liễu, trước đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự công an huyện. Trước khi chú xuống đã đề bạt anh ta lên tới chức Cục phó. Con người này không tệ, sau này cháu có thể thân cận hơn với anh ta.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới gật đầu, xem ra Lý Đông Viễn cũng không phải ngọn đèn đã cạn dầu. Tuy bị đẩy khỏi vị trí Cục trưởng Cục công an huyện, nhưng vẫn đề bạt tâm phúc của mình lên để kiềm chế Trình Hoành Đạt. Chắc chắn, đằng sau chuyện này, lão bí thư Nghiêm cũng tốn không ít sức lực.
Cục công an huyện cách huyện ủy không xa, thực tế chỉ có một con đường mà thôi.
Chưa đến nửa tiếng, người được dặn dò đi thông báo đã tới, nói Cục phó Lưu đã biết chuyện, sẽ mang đồ đến ngay.
Từ Quân Nhiên cau mày nhìn sang người vừa truyền lời với Lý Đông Viễn nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Lý Đông Viễn khẽ gật đầu. Tuy tên tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhưng làm việc rất tốt, vẫn tốt hơn nhiều thằng con trời đánh Lý Dật Phong kia, ngay cả việc giữ bí mật chuyện này cũng đã nghĩ đến, chả trách, mới về chưa được mấy ngày, lão bí thư và chủ tịch huyện Dương đều coi nó là tâm phúc. Quả nhiên là người có bản lĩnh.
Lý Đông Viễn nhìn qua Từ Quân Nhiên rồi thấp giọng nói:
- Đây là cháu ngoại ruột bên nhà mẹ đẻ thím sáu, chú đã sắp xếp nó làm nhân viên văn phòng. Sau này có chuyện gì, cháu cứ bảo nó.
Lúc này, Từ Quân Nhiên mới gật đầu, nhìn người thanh niên tên Đậu Tuyết Phong kia rồi nói với Lý Đông Viễn:
- Vẫn là chú sáu nghĩ chu đáo.
Lúc nãy, quả thật hắn đang lo lắng chuyện này, dù sao, chuyện hắn và Lý Đông Viễn đang tính toán, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Một khi tin tức lộ ra để Trình Hoành Đạt có phòng bị, mình kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ. Từ Quân Nhiên không thể quật ngã Trình Hoành Đạt trong thời gian ngắn. Đây là cơ hội duy nhất, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Một lát sau, Lý Đông Viễn đang nói với Từ Quân Nhiên về chuyện hắn có thể đưa Lý Dật Phong và mười mấy tên thanh niên đám nhị cẩu tử hay gây chuyện ở trấn Lý gia vào quân đội, cửa phòng bị đẩy ra. Người vào là một người đàn ông cao lớn khoảng chừng 30 tuổi.
- Cục trưởng, tôi đến rồi.
Người vừa đi vào còn mang theo một tiếng gọi khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ.
Quay đầu nhìn người đi vào, xuất hiện trước mặt Từ Quân Nhiên là một người có thân hình vạm vỡ, cao trên 1m80, mặt vuông chữ điền, đôi mắt sáng ngời, lông mày rậm rạp. Khí chất trên người anh ta giống hệt Tôn Vũ Hiên Từ Quân Nhiên đã từng gặp ở thủ đô, đó là loại khí chất khiến người ta nhìn mà nể sợ. Thậm chí Từ Quân Nhiên còn nghi ngờ rằng, có lẽ anh ta cũng là một quân nhân xuất ngũ đã từng chinh chiến ở chiến trường.
Điều khiến Từ Quân Nhiên hứng thú nhất là cách xưng hô của người này với Lý Đông Viễn.
Cục trưởng?
Từ Quân Nhiên biết rõ, Lý Đông Viễn đã không còn là Cục trưởng Cục công an huyện từ cách đây 3 năm rồi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, nếu cách xưng hô này vẫn còn cho tới tận ngày nay, chứng tỏ, người này đã gọi Lý Đông Viễn là Cục trưởng 3 năm liền.
Đối với một người đã rời khỏi cương vị lãnh đạo mà vẫn dùng cách xưng hô trước đây,
Hoặc là người này tâm cơ thâm trầm, dùng cách xưng hô này để làm mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết, hoặc là người này trọng tình trọng nghĩa, dùng cách xưng hô này để chứng tỏ ân tình nhớ mãi không quên của mình với lãnh đạo. Cho dù là điểm nào đi chăng nữa, người này cũng không hề đơn giản.
Người thuộc khả năng thứ nhất chứng tỏ mình là người thông minh, nhưng người thuộc khả năng thứ hai lại giống như ở cổ đại, vì bạn bè không tiếc mạng sống, một nghĩa không tiếc tính mạng bản thân vì người khác.
- Tiểu Lưu đã đến rồi à, ngồi đi ngồi đi.
Lý Đông Viễn đứng dậy, chỉ người đàn ông đi về phía chiếc sô fa cũ.
Hai chân người đàn ông khép lại tỏ vẻ kính trọng rồi mới ngồi xuống ghế sô fa, tuy nhiên sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Lý Đông Viễn lắc đầu cười khổ, giới thiệu với Từ Quân Nhiên:
- Đây là Cục phó Cục công an huyện – Lưu Liễu, cấp dưới trước đây của chú, cán bộ tuổi trẻ tài cao, năm nay 31 tuổi.
- Dĩ nhiên, không thể so sánh với cháu được, cậu ấy là bộ đội xuất ngũ, là đồng chí năm đó của chú. Người ta biết đánh giặc đấy.
Từ Quân Nhiên vô cùng bất ngờ. Hắn không hề để ý đến lời giới thiệu của Lý Đông Viễn. Nếu đã được Lý Đông Viễn gọi tới đây, chắc chắn người đó phải là tâm phúc của chú ấy, điều duy nhất khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ là người tên Lưu Liễu này lại đã từng đánh giặc.
Nghe Lý Đông Viễn nói, anh ta mới 31 tuổi, như vậy nếu lúc này mà đánh giặc, thì chính là cuộc phản kích kia.
Nghĩ đến đó, Từ Quân Nhiên liền bước nhanh lên trước mấy bước, đến trước mặt Lưu Liễu lúc này đã đứng dậy, nắm chặt tay anh ta rồi luôn miệng nói:
- Cục phó Lưu, hân hạnh, hân hạnh quá! Hóa ra là anh hùng chiến đấu của chúng ta.
Người này đáng để Từ Quân Nhiên coi trọng, vì họ chính là những người sẵn sàng hi sinh thân mình cho dân tộc và quốc gia.
Lưu Liễu bị sự nhiệt tình của Từ Quân Nhiên làm cho bất ngờ… anh ta nhìn về phía Lý Đông Viễn đầy khó hiểu:
- Cục trưởng, người này là?
Lý Đông Viễn mỉm cười:
- Đây là cháu của tôi, Từ Quân Nhiên. Hiện nay đang là phó bí thư Đảng ủy trấn Lý gia. Quân Nhiên là sinh viên đại học duy nhất ở huyện chúng ta đấy, nó vừa tốt nghiệp đại học Kinh Hoa đã chủ động xin về huyện làm việc. Hôm nay, tôi giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, sau này thanh niên các cậu còn phải nhờ cậy nhau nhiều.
Y đã sắp 50 tuổi, trong mắt y, cho dù là Từ Quân Nhiên mới khoảng 20 tuổi hay Lưu Liễu đã 30 tuổi đều là thanh niên.
Lúc đầu, Lưu Liễu nghe nói Từ Quân Nhiên là cháu của Lý Đông Viễn còn thấy bất ngờ, tưởng rằng lãnh đạo cũ muốn giới thiệu cho mình “cái mối quan hệ” gì đó. Nhưng khi nghe xong lời giới thiệu của Lý Đông Viễn, anh ta lại thêm phần kính nể Từ Quân Nhiên. Anh ta là bộ đội xuất ngũ, học hành không nhiều, nhưng biết lúc này, sinh viên đại học là nhân tài khan hiếm đến mức nào. Không nói đến những nơi khác, trong cục có mấy người học hết cấp 3, người nào người nấy nói chuyện đều tỏ ra kiêu ngạo, càng không nói đến sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, người ta học ở trường số một của Trung Quốc đấy.
Lúc này, sự tôn trọng với những phần tử trí thức ở Trung Quốc rất khó tưởng tượng, như anh hùng chiến đấu Lưu Liễu, lúc đối mặt với Từ Quân Nhiên luôn cảm thấy có một chút tự ti. Anh ta nắm tay Từ Quân Nhiên rồi đáp lại đầy khách khí:
- Phó bí thư Từ, xin chào, xin chào.
Từ Quân Nhiên bật cười, hắn đã hiểu tính cách của người tên Lưu Liễu này. Đây là một người rất thật thà, thật thà đến mức thành khẩn. Thuộc kiểu người, cậu đối tốt với tôi, tôi sẽ đối với cậu còn tốt hơn nữa.
Từ Quân Nhiên kéo tay Lưu Liễu rồi nói:
- Đều là người một nhà, tôi cũng không khách khí. Anh lớn tuổi hơn tôi, tôi gọi anh một tiếng anh Lưu. Nếu anh không ghét bỏ tôi thì cũng đừng gọi cái gì mà phó bí thư này phó bí thư kia nữa, gọi tôi là tiểu Từ hoặc Quân Nhiên là được.
Lưu Liễu vội vàng lắc đầu:
- Sao thế được! Cậu là người có học, không thô kệch như tôi, tôi phải gọi cậu một tiếng phó bí thư.
Từ Quân Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ:
- Anh Lưu, thế chẳng phải anh không coi tôi là người nhà sao?
Bọn họ nhường qua nhường lại khiến Lý Đông Viễn không vui chút nào. Y trừng mắt nói:
- Hai người các cậu khách sáo thế làm gì hả? Làm như Quân Nhiên nói đi, tiểu Lưu, cậu là anh, gọi nó một tiếng em trai cũng chẳng sao đâu, đều là người nhà cả mà. Khách sáo thế làm gì?
Lưu Liễu liếc nhìn Từ Quân Nhiên, rồi cười lên ha hả. Tuy thời gian chưa dài nhưng hai người đều thấy đối phương đối với mình rất thật lòng, không hề có kiểu giả tạo chút nào.
- Cục trưởng, anh gọi tôi tới đây có việc gì không?
Sau khi ngồi xuống ghế, Lưu Liễu mới hỏi Lý Đông Viễn.
Lý Đông Viễn gật đầu, không trả lời anh ta mà lại bất đắc dĩ nói với Từ Quân Nhiên:
- Tên tiểu tử này, từ sau khi chú bị cách chức vẫn gọi chú như vậy, bị chú phê bình mấy lần cũng không sửa được tật xấu này. Cháu nói đi, nếu không phải có thể phá được các vụ án, chỉ sợ Trình Hoành Đạt đã đá cậu ta đi rồi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Anh Lưu là người có ơn tất báo, trọng tình trọng nghĩa, quả thật khiến người ta phải nể phục.
Lưu Liễu hừ một tiếng:
- Tên họ Trình mưu ma chước quỷ, gã dựa vào cái gì mà đòi làm Cục trưởng?
- Ồ?
Hai mắt Từ Quân Nhiên sáng lên rồi quay sang nói với Lưu Liễu:
- Sao anh Lưu lại nói vậy, anh có chứng cứ gì sao?
Anh ta rất kỳ lạ. Nếu Lưu Liễu đã là tâm phúc của Lý Đông Viễn, lẽ nào không phát hiện vụ án năm đó có vấn đề hay sao? Huống hồ anh ta lại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự năm đó, theo lý thuyết, vụ án này phải do anh ta xử lý mới đúng.
Quả nhiên, Lưu Liễu hừ lạnh, mở tập hồ sơ mình mang theo, chỉ vào phần ghi khẩu cung rồi nói:
- Rõ ràng, khẩu cung này là vu oan giá họa, nhưng chúng tôi làm gì còn cách nào khác chứ? Bên trên tên họ Trình đó có người chống lưng, bản án báo lên mấy tháng đã được xét duyệt. Người bị tình nghi lại không chịu phản cung, thần tiên hiện hình cũng chịu.
Lý Đông Viễn gật đầu, nhìn về phía Từ Quân Nhiên rồi uể oải nói:
- Nói thật với cháu, chú và Lưu Liễu đã xem lại hồ sơ không dưới mười lần nhưng lần nào cũng đều thất bại. Vụ án này không thể lật lại được.
Từ Quân Nhiên không nói lời nào mà chỉ im lặng cầm hồ sơ xem. Nếu hắn nhớ không sai, kiếp trước, Lý Dật Phong không chỉ nhắc đến một lần, rõ ràng trong hồ sơ vụ án này có hai khe hở. Chỉ cần tìm ra hai điểm này, chắc chắn Trình Hoành Đạt sẽ rớt đài.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo