Nói xong, ông ta quay người đi ra khỏi văn phòng.

Nghiêm Vọng Tung đích thân tiễn Tần Quốc Đồng đến cửa, lúc này mới xoay người nói với Từ Quân Nhiên:

- Nói mau, bên phía thủ đô tiến triễn thế nào rồi?

Trong lòng Nghiêm Vọng Tung, chuyến đi thủ đô của Từ Quân Nhiên quan trọng hơn chuyện Tần Quốc Đồng nói về kinh tế hộ cá thể gì đó rất nhiều.

Cho nên sau khi Tần Quốc Đồng ra về, Nghiêm Vọng Tung nhìn về phía Từ Quân Nhiên:

- Quân Nhiên, ý của trên thủ đô như thế nào?

Trước khi Từ Quân nhiên rời đi đã nói với Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên, lần này hắn tới thủ đô để xin viện kĩ thuật nông nghiệp hỗ trợ, xem có thể thực hiện được hạng mục nuôi cá trong ruộng lúa không. Dù sao tình hình huyện Võ Đức rõ rành rành, tài chính của huyện eo hẹp vô cùng, căn bản không có khả năng ủng hộ công xã trấn Lý gia thực hiện hạng mục gì. Càng quan trọng hơn chính là việc nuôi cá trong ruộng lúa vẫn khiến cho Nghiêm Vọng Tung lẫn Dương Duy Thiên hoải nghi trong lòng. Những năm nay tình hình không ngừng xoay chuyển, khiến họ không dám nếm thử thực hiện nhiều việc.

Cũng chính vì nguyên nhân này Từ Quân Nhiên mới quyết định tới thủ đô tìm kiếm giúp đỡ. Dù sao nếu chuyện này mang danh nghĩa thử nghiệm khoa học cấp quốc gia, vậy toàn bộ công xã trấn Lý gia và chính quyền huyện Võ Đức không sợ bị ai chụp mũ cả.

Bây giờ nghe Nghiêm Vọng Tung hỏi, Từ Quân Nhiên không khỏi cười gật đầu:

- Lão bí thư, giáo sư Kim của viện khoa học nông nghiệp đã chính thức xin nội viện hạng mục nuôi cá trong ruộng lúa. Ông nói cần tới huyện Võ Đức khảo sát thực địa mới có thể quyết định. Chỉ là trước khi tôi rời khỏi thủ đô đã hẹn với ông ấy, trong vòng nửa tháng giáo sư Kim sẽ dẫn tổ khảo sát và nghiên cứu của viện tới huyện Võ Đức. Một khi có kết quả phù hợp vậy huyện Võ Đức sẽ trở thành địa điểm thí nghiệm của viện khoa học nông nghiệp.

Nghiêm Vọng Tung vui mừng quá đỗi, cao hứng đứng dậy khỏi ghế, không ngừng đi tới đi lui trong văn phòng, miệng lẩm bẩm liên hồi:

- Tốt quá, thực tốt quá! Việc này quá tốt rồi!

Đối với ông lão đã trải qua hơn nửa cuộc đời này thì ước mơ lớn nhất chính là nhân dân huyện Võ Đức có thể ăn no mặc ấm. Bởi vì khi ông còn sống đã chứng kiến quá nhiều người vì đói mà mất mạng! Trong mắt Nghiêm Vọng Tung, quần áo đẹp xấu cũng không sao, đủ che người là được, nhưng nếu cơm cũng không ăn no, đây chính là vấn nạn chết người.

- Đây là chuyện tốt nha!

Cao hứng hồi lâu, Nghiêm Vọng Tung nói với Từ Quân Nhiên:

- Việc này cậu làm khá lắm!

Nghĩ nghĩ chút, ông lại nói:

- Chủ tịch huyện Dương có biết không?

Từ Quân Nhiên lắc đầu, cười khổ:

- Tôi vừa trở về, suy nghĩ một chút liền tới gặp ngài.

Nghiêm Vọng Tung gật đầu một cái, nói:

- Tôi mời chủ tịch Dương tới, chúng ta cần phải bàn bạc cho kỹ. Cậu nói qua tình hình bên thủ đô cho chúng tôi biết.

Nói xong ông đi tới cửa, mở ra nói với Đồ Văn Dũng đứng ngoài:

- Tiểu Đồ, cậu đi mời chủ tịch Dương tới đây, tôi có chuyện quan trọng cần bàn bạc với ông ấy.

Đồ Văn Dũng nghe vậy không dám thất lễ, đáp một tiếng rồi chạy nhanh tới tìm Dương Duy Thiên.

Chỉ chốc lát sau, Dương Duy Thiên vội vàng chạy tới. Ông ta tưởng Từ Quân Nhiên và Nghiêm Vọng Tung đàm phán không thành, không ngờ vừa tới cửa đã chứng kiến Nghiêm Vọng Tung cao hứng như một đứa trẻ, hươ tay múa chân trong phòng làm việc, thậm chí còn vui hơn cả năm trước.

- Lão bí thư, ngài đang làm gì vậy?

Dương Duy Thiên ngạc nhiên hỏi Nghiêm Vọng Tung.

Nghiêm Vọng Tung mỉm cười, xoay người kéo tay Dương Duy Thiên nói:

- Chủ tịch, anh tới đây để tiểu Từ nói cho cậu nghe, để cậu biết chuyến đi tới thủ đô của tiểu tử này cũng không phải phí công vô ích. Lần này huyện chúng tay mò được một cái bảo bối về rồi, tốt, tốt, tốt lắm!

Dương Duy Thiên vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Từ Quân Nhiên:

- Tiểu Từ, rốt cục là chuyện gì vậy?

Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ kể lại kết quả của chuyến đi lần này, nào ngờ Dương Duy Thiên cũng giống Nghiêm Vọng Tung, cao hứng đi tới đi lui trong phòng, thậm chí còn xoa xoa tay:

- Tốt, tốt, tốt lắm! Thực sự là quá tốt mà! Bí thư nói không sai, tiểu Từ, lần này cậu đã lập công lớn cho huyện Võ Đức rồi.

Từ Quân Nhiên nhìn hai vị lãnh đạo tổng tuổi đã tới 100 phát cuồng như đám trẻ con trước mặt mình, trong lòng thầm thở phào, mũi lại có chút cay cay. Y không hề cười nhạo hai người họ, Từ Quân Nhiên hiểu rõ hai người đều là quan tốt, đều là người quan tâm tới nhân dân. Sở dĩ họ thất thỗ trước mặt vãn bối như vậy chính là do cao hứng. Dù sao nếu như hai cha con Kim Thừa Hữu và Kim Lệ dẫn đội khảo sát đến mà có kết quả tốt, vậy huyện Võ Đức sẽ trở thành nơi thí điểm của viện khoa học nông nghiệp, đây chính là chuyện tốt đối với nhân dân huyện Võ Đức, nhất là các nhà làm nông. Hiển nhiên, không kể là về phương diện chính sách và các mặt khác, tối thiểu là có chuyên gia của viện khoa học nông nghiệp ở đây, nông dân huyện Võ Đức không cần lo lắng chuyện cơm ăn rồi.

Đối với hai người đã trải qua những năm thiên tai như họ, vấn đề lương thực chính là chuyện đầu tiên mà người làm quan như họ cần tính tới.

Chờ khi Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên đã phát tiết cảm xúc xong, Từ Quân Nhiên lúc này mới nói:

- Hai vị lãnh đạo, có phải chúng ta cần suy tính một chút xem chọn đâu làm nơi tiến hành thí điểm ở trấn Lý gia không?

Không ngờ Nghiêm Vọng Tung vung tay lên, nói thẳng:

- Chuyện này tôi không quản, huyện ủy cũng không hỏi tới. Nếu cậu có năng lực kéo chuyên gia viện khoa học nông nghiệp tới đây khảo sát, đương nhiên chỗ làm thí điểm cậu cũng tính kỹ rồi, trong huyện sẽ không hỏi đâu!

Nói xong, ông nhìn Dương Duy Thiên:

- Ngài chủ tịch huyện, ý anh thế nào?

Dương Duy Thiên cười, gật đầu nói:

- Bí thư nói rất đúng, trong huyện rất nhiều việc, chuyện cần chúng tôi quan tâm xử lý cũng không ít. Vấn đề này do công xã trấn Lý gia tự mình giải quyết, trong huyện sẽ không tham gia. Chỉ là nếu như viện khoa học nông nghiệp quyết định chọn công xã các cậu làm nơi thí điểm, nếu có việc gì cần huyện ủy hay chính quyền huyện ủng hộ thì cậu cần báo cáo cho chúng tôi. Nếu trở thành nơi thí điểm, chính quyền huyện nhất định sẽ ủng hộ hết sức.

Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, hai người này quả nhiên là con cáo già đã sống trong quan trường mấy chục năm, không đợi đến khi xảy ra chuyện, đầu tiên cứ đẩy sạch trách nhiệm của huyện, không tranh công nhưng cũng không gánh trách nhiệm.

Chỉ có điều trong lòng y cũng hiểu hai người họ, trong hoàn cảnh hiện nay, bọn họ không làm gì đã là ủng hộ lớn nhất đối với mình rồi.

Nhìn thoáng qua Nghiêm Vọng Tung, Từ Quân Nhiên bỗng mở miệng nói:

- Đúng rồi, bí thư Nghiêm, giờ tôi còn đang mở một xí nghiệp.

- Xí nghiệp?

Nghiêm Vọng Tung sững sờ, cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi:

- Ý cậu là đội xây dựng kia sao?

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Đúng, lần này tôi dẫn Lâm Vũ Tình tới thủ đô, hai người bạn ở thủ đô nói qua bọn họ mở một công ty xây dựng, đội xây dựng của công xã trấn Lý gia chúng tôi trực thuộc quản lí của họ. Sau này chúng tôi có thể tới thành phố Bằng Phi ở Lĩnh Nam xây dựng một vài công trình đơn giản.

Nghiêm Vọng Tung thay đổi biểu lộ:

- Ý cậu là, cậu đang làm kinh tế hộ cá thể?

0.13141 sec| 2417.125 kb