Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ một chuyện, nếu muốn xây dựng công xã trấn Lý gia, việc đầu tiên cần làm chính là khiến Lý gia trấn cảm thấy được rằng chính mình có thể làm những việc có thể mang lại lợi ích cho bọn họ. Nói rõ ra chính là phải để họ hiểu được nuôi cá trong ruộng lúa và đội xây dựng đối với bọn họ là rất quan trọng, có quan hệ đến vấn đề cơm ăn của họ.

Mà một khi có liên quan tới vấn đề cơm ăn vậy tuyệt đối biến thành chuyện lớn.

Kiếp trước làm quan địa phương nhiều năm như vậy, trong trí nhớ Từ Quân Nhiên khắc sâu nhất chính là một quyển sách miêu tả quyền lực.

Tên sách Từ Quân Nhiên đã không còn nhớ nhưng bên trong có mấy câu khiến y khắc sâu ấn tượng trong đầu: “Tại sao mọi người phải liều mạng tranh đoạt quyền lực? Cũng bởi vì quyền lực trên danh nghĩa là công, nhưng thực tế lại là tư. Điểm thể hiện quyền lực tư hữu hóa chính là hoàn toàn nắm trong tay quyền lực phân phối tư hữu hóa.

Từ Quân Nhiên biết rõ mình có thể có được quyền lực và địa vị bây giờ hoàn toàn xuất phát từ việc lãnh đạo Huyện ủy Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên coi trọng mình, còn cả mấy vị lão gia cầm quyền ở công xã trấn Lý gia tín nhiệm mình. Nhưng vấn đề cũng xuất hiện ở đây, Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung sẽ không chỉ làm lãnh đạo ở huyện Võ Đức, dù sao bọn họ cũng cần nghe theo chỉ thị của cấp trên. Khi lực khống chế địa phương của cấp trên dần tăng lên vậy trường hợp Nghiêm Vọng Tung làm bí thư một huyện vài chục năm sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Còn cả phía trấn Lý gia, người già sớm muộn gì cũng rời bỏ thế giới này, những người quen của mình như Lý Càn Khôn cũng có thể rời khỏi, đến khi đó mình phải đối mặt với cục diện đó như thế nào?

Đây chính là tai hại của cơ chế Bá Nhạc, tuy nhiên chuyện “Bá Nhạc” trên quan trường chính là thể hiện của việc tư hữu hóa quyền lực.

Phải biết những người như Bá Nhạc có thể chọn đúng người, tiến cử người hiền không tránh thân tình. Nhưng ở đây lại có hai vấn đề, đầu tiên chính là người tiến cử phải chính là Bá Nhạc, giỏi chọn lựa nhân tài. Thêm nữa là Bá Nhạc phải một lòng vì công mà đề cử nhân tài, nếu không một khi trong lòng có tư tâm tạp niệm vậy ắt sẽ chọn một vài người không phải là nhân tài vào cương vị lãnh đạo, như vậy tính công chính của quyền lực đã bị tổn hại.

Nhưng vấn đề lại nằm ở đây, phần lớn đám quan viên “Bá Nhạc” đều chỉ là những người thường, có thất tình lục dục. Họ cũng sẽ bị tâm tình cùng sở thích của mình ảnh hưởng, như vậy hiển nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng. Hoặc không cần suy nghĩ sâu xa như vậy, Từ Quân Nhiên cũng không thể chắc chắn đợi sau khi công xã trấn Lý gia phát triển liệu sẽ có người đỏ mắt với thành tích này, làm ra chuyện hái đào đoạt công. Dù sao nếu thực sự xuất hiện việc này vậy cũng không cần cảm thấy kỳ lạ, trong quan trường loại người nào cũng có, giành công lao cũng không phải là chuyện gì lạ cả.

Nếu thực tới thời khắc kia, Từ Quân Nhiên cần có người đứng ra nói chuyện thay cho mình.

Bởi vì dựa theo quy củ thì hắn không thể mở miệng.

Cho nên Từ Quân Nhiên mới phải nghĩ biện pháp trói chặt lợi ích của công xã trấn Lý gia với bản thân mình, nếu thực có người muốn động vào mình vậy cứ chờ gánh chịu lửa giận của toàn bộ công xã vì không có cơm ăn đi.

Lý Càn Khôn đương nhiên không biết tâm tư của Từ Quân Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy suy nghĩ của Từ Quân Nhiên không tồi, để cho năm đội sản xuất đều có thể nhìn thấy chỗ tốt của đội xây dựng, ít nhất cũng có thể khiến cho tất cả các hộ gia đình đều biết đi theo đội xây dựng ra ngoài làm là có lợi nhuận.

Nghĩ tới đây, hắn gật gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:

- Ý kiến không tồi, việc này chú sẽ gặp ngay đội trưởng các đội sản xuất để nói chuyện. Đúng rồi, hôm nay cháu có mang tiền tới không, nếu có thì càng dễ nói chuyện hơn.

Từ Quân Nhiên lắc đầu:

- Buổi chiều cháu lên thị trấn tìm chú Lục, cháu sẽ bảo chị Vũ Tình đi với chú, cô ấy là người phụ trách quản lí tài chính của đội xây dựng, có gì thì chú cứ thương lượng với cô ấy.

Lý Càn Khôn khẽ giật mình, suy nghĩ một chút mới thấp giọng hỏi:

- Có thể tin được con nhóc đó không?

Đối với ông mà nói thì Từ Quân Nhiên là người một nhà, nhưng cũng không đồng nghĩa Lâm Vũ Tình là người một nhà, tin rằng điều này toàn bộ người của công xã trấn Lý gia đều nghĩ vậy.

Từ Quân Nhiên biết rõ thanh danh của Lâm Vũ Tình không được tốt, lại quên trong mắt người trấn Lý gia cô ấy vẫn là người ngoài. Để người ngoài phụ trách quản lí số tiền mà mình đổ mồ hôi, đổ máu mới kiếm được hiển nhiên không phải là một chuyện thoải mái.

Do dự một chút Từ Quân Nhiên mới nói với Lý Càn Khôn:

- Chú, chị Vũ Tình là người phụ nữ của cháu!

Một câu như vậy khiến Lý Càn Khôn lập tức ngẩn ngơ cả người, hồi lâu sau mới lắc đầu nói:

- Quân Nhiên, điều này không thích hợp đâu?

Từ Quân Nhiên không chút chần chừ:

- Không gì không thích hợp cả, cô ấy là người phụ nữ của cháu. Cháu thích cô ấy, cô ấy cũng thích cháu. Khi ở thủ đô bọn cháu đã ở với nhau, hơn nữa cô ấy đã gặp những người anh em của cháu rồi. Sau này đội xây dựng đi Lĩnh Nam, chị Vũ Tình sẽ phụ trách liên lạc với bên ngoài, anh Thiết Trụ có thể đi theo cô ấy đi làm trợ thủ.

Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, Lý Càn Khôn do dự một chút cuối cùng vẫn gật đầu.

Giống như Từ Quân Nhiên suy đoán, Lý Càn Khôn chỉ là lo lắng ai quản lí tiền mà thôi, hơn nữa lại không tín nhiệm Lâm Vũ Tình cho nên mới hủy bỏ đề nghị của mình. Hiện giờ mình đã nói ra quan hệ với Lâm Vũ Tình, hơn nữa lại còn để Lý Thiết Trụ đi theo làm trợ thủ, Lý Càn Khôn đương nhiên không có ý kiến.

- Có điều này, Quân Nhiên, cháu cùng cái cô Lâm Vũ Tình kia…

Không ngờ Lý Càn Khôn vẫn nhắc tới việc giữa mình và Lâm Vũ Tình. Hiển nhiên đối với chuyện này Lý Càn Khôn cũng không hài lòng, đây chính là bề trên khuyên nhủ bề dưới mà thôi.

Từ Quân Nhiên mỉm cười nói:

- Chú, chuyện này chú không cần quan tâm tới đâu, chuyện tình cảm cháu thấy cứ tuân theo tự nhiên là được, chú nói phải không?

Lý Càn Khôn bất đắc dĩ thở dài một hơi, gật gật đầu:

- Được rồi, được rồi, các cháu là người đọc sách, thích dùng loại giọng điệu này, càng là người phụ nữ mệnh khổ các cháu càng thích. Chú già rồi, sẽ không quan tâm tới chuyện này nữa. Chỉ có điều chú sẽ bảo Thiết Trụ chú ý tới cô ta, nếu dám làm gì ảnh hưởng xấu tới cháu, hừ… chú nhất định phải nhét cô ta vào rọ!

Đối với Lý Càn Khôn mà nói thì thanh danh lúc trước của Lâm Vũ Tình không tốt, nếu như đi theo Từ Quân Nhiên mà vẫn dám mắt đi mày lại với người đàn ông khác, chẳng khác nào đánh vào bộ mặt của trấn Lý gia, người phụ nữ như vậy không dùng quy củ của tổ tông để xử lí thì quá lợi cho cô ta rồi!

Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, tưởng tượng bên người Lâm Vũ Tình có tên Lý Thiết Trụ cao gần 2m kia liền không nhịn được, cười thầm.

Chỉ có điều y cũng không có ý kiến gì với việc Lý Càn Khôn sắp xếp, hiện giờ bên ngoài rất loạn, một người phụ nữ như Lâm Vũ Tình lưu lạc bên ngoài, mặc dù là có Tào Tuấn Vĩ và Tăng Văn Khâm nâng đỡ, nhưng không hẳn là sẽ không xuất hiện hạng người không có mắt. Bây giờ có Lý Thiết Trụ luyện võ từ nhỏ ở cạnh cũng coi như khiến hắn an tâm hơn nhiều.

- Đúng rồi, chú cũng có thể làm như này. Ngoại trừ một trăm thợ mộc và thợ xây có thể tuyển một ít công nhân trẻ tuổi cường tráng khỏe mạnh để bốc vác. Dù sao nông thôn nhiều người như vậy, đội sản xuất không thiếu người làm, hàng năm số lượng nhàn rỗi cũng không ít đi, để bọn họ tới Lĩnh Nam làm chút việc nặng, tiền công mặc dù không nhiều như việc làm cần tay nghề, nhưng ít nhất một ngày cũng được 2-3 tệ, chú xem được không?

Từ Quân Nhiên nghĩ một chút, nói với Lý Càn Khôn.

Lý Càn Khôn do dự hỏi:

- Có thể được chứ?

Từ Quân Nhiên gật gật đầu:

- An tâm đi, không có chuyện gì đâu.

Từ Quân Nhiên tin tưởng thêm chuyện này sẽ càng khiến các vị hương thân ở công xã trấn Lý gia nếm được ngon ngọt, như vậy họ tất sẽ ủng hộ mình hết lực. Sau này mình làm những cải cách khác ở công xã nhất định có thể nhanh chóng chấp hành, cứ vậy mà suy ra, chắc chắn khi thấy công xã trấn Lý gia ngày càng tốt hơn, các công xã khác cũng đứng ngồi không yên. Dù sao đối với người nông dân mà nói, ngày nào cơm no mới là ngày tốt lành.

Sau khi thương lượng các chi tiết cụ thể với Lý Càn Khôn, Từ Quân Nhiên mới tới đại viện công xã đi làm, đơn giản sửa lại một chút việc công. Nói là việc công nhưng cũng không có cái gì, nông thôn thời nay có việc gì chứ, trên cơ bản thì đội sản xuất đều có thể xử lí cả, cũng chỉ còn đống văn kiện linh tinh mà thôi.

- Bí thư Từ, đây là báo cáo đại đội sản xuất mới đưa tới.

Khẽ gõ cánh cửa, Lâm Vũ Tình đi tới đưa cho Từ Quân Nhiên một tập bản thảo. Khi ở ngoài cô luôn gọi thẳng chức danh của Từ Quân Nhiên, sợ người khác biết được điều gì.

Từ Quân Nhiên cười cười:

- Chị Vũ Tình, tôi vừa nói quan hệ giữa chúng ta cho chú Càn Khôn.

Bộp….

Đống tài liệu trên tay Lâm Vũ Tình rơi xuống đất, thoáng cái sắc mặt cô đã tái nhợt, giọng nói có phần run run, trong mắt hiện lên sương mù:

- Cậu… cậu… Haiz…Tôi không biết phải nói sao nữa, cậu…

Cô bị dọa phát sợ!

Từ Quân Nhiên có chút hoảng hốt, vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Vũ Tình, dịu dàng nói:

- Đồ ngốc, tôi chỉ nói với chú Càn Khôn chị là người phụ nữ của tôi, chị sợ gì chứ?

Lâm Vũ Tình có phần nức nở nói:

- Nhưng… nhưng mà thanh danh tôi không tốt, vạn nhất các vị trưởng bối không thích…

Cảm giác ấm áp trong lòng không thể nào kìm chế, toàn thân Từ Quân Nhiên đều cảm thấy được nhu tình của người phụ nữ này bao lấy. Thời khắc này Lâm Vũ Tình không nghĩ tới bản thân mà là Từ Quân Nhiên y, tình yêu toàn tâm toàn ý như vậy khiến cho bất kỳ ai cũng khó lòng không tiếp nhận.

- Chị Vũ Tình, người an tâm, bất kể như thế nào tôi cũng không rời khỏi chị!

Từ Quân Nhiên đưa tay ôm lấy Lâm Vũ Tình, Lâm Vũ Tình nghe vậy liền đỏ bừng cả mặt.

Đối với một người đàn ông mà nói, có một người phụ nữ nguyện ý vì mình như vậy khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy rất may mắn.

Yên lặng nằm trong lòng ngực Từ Quân Nhiên, hồi lâu sau Lâm Vũ Tình mới bình tĩnh lại, lập tức ngượng ngùng đẩy Từ Quân Nhiên ra, sửa sang quần áo có phần xốc xếch của mình.

- Chị Vũ Tình, chú Càn Khôn đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi. Chú ấy còn để anh Thiết Trụ đi Lĩnh Nam làm hộ vệ cho chị, bình thường nếu có chuyện gì đều có thể để anh ta đi làm. Dù sao có một người của mình ở bên cạnh cũng an tâm hơn.

Từ Quân Nhiên nghĩ nghĩ, nói với Lâm Vũ Tình.

Lâm Vũ Tình không hoài nghi gì, cũng không nghĩ tới việc Lý Thiết Trụ do Lý Càn Khôn phái tới “giám sát” mình, chỉ gật đầu nói:

- Vậy thì tốt rồi, tôi đang lo mình bận bịu không hết việc.

0.18210 sec| 2439.648 kb