- Đêm nay tôi không về.

Từ Quân Nhiên nói khẽ.

Lâm Vũ Tình đỏ mặt gật đầu, tuy chỉ chút đỏ ửng lên nhưng lại khiến người khác động lòng.

Ở trước mặt của hắn, Lâm Vũ Tình luôn mang dáng vẻ của một thiếu nữ, từ sau khi hai người có quan hệ, mỗi khi chung đụng với nhau, Lâm Vũ Tình luôn không tránh khỏi xấu hổ, khiến Từ Quân Nhiên thậm chí cho rằng mình yêu cầu thái quá về phương diện kia, mới khiến cho cô xấu hổ như vậy.

Mà Lâm Vũ Tình lại có cảm giác khác, Từ Quân Nhiên trước mặt cô giống như luôn với tư thái cường thế, phiền toái gì cũng có thể giải quyết, chuyện gì cũng có thể làm tốt. Giống như từ lần đầu tiên hai người quen nhau, mỗi lần xuất hiện trước người đàn ông này đều khiến Lâm Vũ Tình cảm thấy mình có phần vô dụng, chuyện gì cũng không thể giúp được hắn.

Chỉ có điều hôm nay Từ Quân Nhiên chịu nói ra những suy nghĩ từ đáy lòng cho cô nghe, điều này khiến Lâm Vũ Tình cảm thấy mình rất có trọng lượng trong lòng hắn, đồng thời cũng thắng được đắn đo cuối cùng trong lòng cô.

- Chúng ta cứ ở cùng nhau đi.

Một câu khiến cảm xúc của Từ Quân Nhiên bùng cháy, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Từ Quân Nhiên không phải là dạng đàn ông suốt ngày lớn tiếng nói về tình yêu, sau đó lại không thể chịu trách nhiệm. Hắn đã sống lại một lần, biết rõ mình cần cái gì, muốn cái gì. Một lần sống lại khiến y càng thêm quý trọng tình cảm, quý trọng từng thời khắc hạnh phúc. Bởi bản thân hắn biết rõ, nếu một người bỏ lỡ hạnh phúc sẽ không có biện pháp nào cứu vãn được.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Cũng tương tự vậy, nếu lưng mang nhiều tình cảm đồng nghĩa trách nhiệm cũng càng nhiều.

Từ Quân Nhiên không biết liệu mình mang được bao nhiêu, nhưng hắn khẳng định bản thân sẽ không để cho người bên cạnh phải đau lòng.

Người yêu mình, người mình yêu đều không bị tổn thương.

Giống như, Lâm Vũ Tình khuôn mặt đỏ bừng như uống rượu say đang ngồi bên cạnh vậy.

Trong căn phòng bé nhỏ một nam một nữ trầm mặc không nói, vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng gà gáy chó sủa chỉ còn lại tiếng hô hấp dần dần có phần gấp gáp của hai người. Dưới ánh đèn lập lòe khiến cho con người ta bỗng nhiên muốn nhắm hai mắt lại. Không biết vì sao Lâm Vũ Tình cảm thấy bản thân như bị bầu không khí mập mờ này bao trùm. Theo những động tác của Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tình cảm thấy trái tim mình đập rộn rã, thậm chí là toàn thân cứng ngắc.

Cảm thấy có phần khô miệng, cô nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân như đang nằm trong lò lửa, hai tay nắm chặt lấy ga giường, dùng sức nắm thật chặt, cảm giác như đây là lần đầu tiên vậy. Cảm giác này không giống như khi ở thủ đô, nó giống như… giống như đêm tân hôn vậy.

Lâm Vũ Tình không phải là người lớn lên trong sung sướng, mẹ theo ông ngoại từ thành phố về quê lánh nạn, chưa chồng mà đã có con khiến bà bị người trong thôn khinh bỉ, bắt nạt, thậm chí cô phải dùng nắm đấm của mình để chứng minh mình không phải con hoang như những người khác nói. Từ nhỏ Lâm Vũ Tình đã không hề có ấn tượng với từ “cha”, trước khi qua đời mẹ mới nói cho cô biết cha cô là một quân nhân, sau khi chiến tranh chấm dứt từng đóng quân ở huyện Võ Đức một thời gian, sau đó bị điều đi, không có tin tức.

Về phần sau khi mẹ qua đời, đây quả thực là quãng thời gian ác mộng với cô. Từ nhỏ đã phải cố gắng để sinh tồn, việc này với một bé gái cũng không phải một chuyện đơn giản. Điều này khiến cô đóng chặt lòng mình, khiến cô học được cách đọc sắc mặt người khác để sống sót.

Giống như mẹ cô đã nói, 27 năm trong cuộc đời, Lâm Vũ Tình chưa từng gặp được một người đàn ông nguyện vì mình mà trả giá.

Cho tới lần đó ở quán cơm, Từ Quân Nhiên đứng trước đám người Tần Thọ Sinh ngang nhiên nói “cô ấy là người phụ nữ của tôi!”

Buổi tối hôm đó, Lâm Vũ Tình nằm trên giường, trong tay nắm lấy nửa mảnh vỏ đạn cha để lại mà mẹ đưa cô, nước mắt lặng lẽ chảy ra, sau đó thầm cầu nguyện:

- Mẹ, rốt cục con cũng gặp được người mà mẹ nói.

Nếu đã gặp đúng người, cô không thể buông tay.

Lâm Vũ Tình nhìn Từ Quân Nhiên đứng lên, đi tới trước mặt mình. Thậm chí cô có thể cảm giác được cánh tay người đàn ông đó đang run run, hắn cũng khẩn trương giống cô vậy.

Từ Quân nhiên vươn tay, có phần run run cởi chiếc cúc áo đầu tiên, sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên.

Đôi mắt trong như nước, hai má ửng hồng, người đẹp như ngọc, hơi thở như nhẹ nhàng.

Chuyện tiếp theo chính là chuyện giữa nam và nữ.

Không thể không nói mặc dù có phần ngốc, nhưng sau khi cở sạch quần áo của mình và người phụ nữ này, động tác của Từ Quân Nhiên vẫn rất nhanh. Đợi đến khi Lâm Vũ Tình cùng với hắn hai người đều ngã trên ga giường vừa được trải tương tất lúc nảy, hai người cùng thở dốc, thân thể chung đụng nhau như đang muốn biểu thị cái gì đó.

Cánh tay ngọc khẽ quấn lấy cổ Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tình khép hờ hai mắt, giống như tân nương đang chờ đợi khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình, tất cả đều giao cho người đàn ông nằm trên.

Tối nay tuy không phải lần đầu tiên hai người làm việc đó, nhưng đối với hai người cũng giống như là tân hôn.

Toàn thân cô không một mảnh vải, dưới ánh đèn lập lòe thân thể trắng nõn lộ ra làm nổi bật điểm đỏ trên ngực. Tuy rẳng chỉ hai lần nhưng Từ Quân Nhiên đã quá quen thuộc với thân thể này. Hắn nghiên đầu, bắt đầu khẽ hôn từ cổ, giống như liếm láp, một lát sau mới thuận thế đi dần xuống dưới, tới xương quai xanh mĩ miều. Thời gian dần trôi, hắn bắt đầu tăng thêm sức lực, đợi đến khi tới bộ ngực đẫy đà liền ngậm lấy quả bồ đào kia. Cùng lúc đó bàn tay ấm áp đã dần trượt xuống, tới mông, tới đùi, sau đó đi tới bờ cỏ óng mượt.

Lâm Vũ Tình là người phụ nữ có vẻ đẹp tìm ẩn, bề ngoài nhìn như năng động nhưng thực ra lại rất chất phác, có lẽ vì sợ Từ Quân Nhiên mất hứng, nhiều khi cô cố gắng hùa theo, ngược lại không cảm thụ đến ý muốn của mình. Chỉ có điều lúc này đây dường như Từ Quân Nhiên ý thức được điểm này, không hề thiếu chính chắn như ở thủ đô. Hắn vô cùng kiên nhẫn khiêu khích, động tác mạnh yếu vừa phải khiến cô cắn chặt bờ môi, giống như đang kìm chế mình phát ra tiếng rên rỉ. Hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô không ngừng tăng lên, bên tai vang lên tiếng thở dốc, ngón tay cảm thấy ngày càng ẩm ướt như đang thúc dục hắn vậy. Nhưng Từ Quân Nhiên vẫn nhẫn nhịn như cũ, giống như muốn thông qua phương thức dịu dàng này để truyền đạt cho đối phương.

Không biết vì sao Từ Quân Nhiên cảm thấy ham muốn của bản thân lớn hơn kiếp trước rất nhiều, có lẽ đây chính là điểm phiền toái sau khi sống lại.

Ngay khi Từ Quân Nhiên cố gắng khiêu khích, Lâm Vũ Tình dùng chút lý trí cuối cùng kẹp chặt lấy bàn tay không ngoan ngoãn kia, dịu dàng nói một câu.

- Buổi tối hôm nay chị sẽ để cậu tận hứng…

Tận hứng đương nhiên là phải phục vụ hết mình, tuy không nhất định là đến chết mới thôi, nhưng ít nhất cũng phải biểu hiện ra sức mạnh của người đàn ông.

Sau khi tất cả kích động đã xong xuôi, mọi thứ an tĩnh lại, Từ Quân Nhiên im lặng ôm Lâm Vũ Tình, hai người nằm trên giường, yên lặng, không ai nói gì cả.

Nhược điểm của con người chính là khi ham muốn thứ gì sẽ nghĩ nó rất tốt, rất hoàn mỹ, nhưng đến khi đạt được liền cảm thấy nó cũng rất bình thường. Nhất là đàn ông, lúc chiến đấu, tiến vào trong hang động ấm nóng mềm mại kia thì cảm xúc sục sôi, thoải mái, sung sướng cỡ nào? Mỗi người đều muốn chinh phục, đều mong mình là hán tử chống trời đạp đất. Chỉ khi hết đạn giơ súng đầu hàng thì cảm giác mệt mỏi mới ùa tới, lúc này đại não của người đàn ông rất tỉnh táo, nhưng tư duy lại hỗn loạn. Một mặt coi nhẹ tất cả mọi chuyện trong thế gian, không còn hứng thú với bất kỳ chuyện gì, nhưng một mặt khác tình cảm mãnh liệt lại khiến họ thành một nhà triết học, giống như nhìn thấy quy tắc của vũ trụ, bản chất của thiên nhiên, được ấn chứng câu nói Phật dạy: Sắc tức thị không, không thức thị sắc!

Từ Quân Nhiên thích cảm giác này, ôm người phụ nữ mình thích mà suy nghĩ mọi chuyện.

- Quân Nhiên, vì sao cậu thích tôi gọi cậu là ông xã?

Lâm Vũ Tình dựa vào lồng ngực Từ Quân Nhiên, nhẹ nhàng nói.

Ở huyện Võ Đức bình thường đều gọi là anh yêu, hiếm ai lại gọi là lông xã.

Từ Quân Nhiên cười cười:

- Em muốn chị tạo thành thói quen mà, đây là cách người nước ngoài gọi chồng của mình.

Lâm Vũ Tình nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, sau đó mới hừ một tiếng nói:

- Cậu đúng là lắm trò!

Nghĩ lại những chiêu trò Từ Quân Nhiên vừa dùng, cô lại có phần xấu hổ. Không biết bốn năm đại học hắn học cái gì mà nhiều chiêu trò tra tấn người khác như vậy, cô cũng sắp bị tra tấn sướng tới chết rồi. Nghĩ tới việc phải gọi hắn là ông xã, Lâm Vũ Tình chỉ muốn chui xuống đất.

Từ Quân Nhiên cười ha hả, thò tay vuốt ve làn da trắng mịn, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay kích thích:

- Chị Vũ Tình, chị thích buôn bán hay làm quan?

Lâm Vũ Tình ngẩn người, có chút khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên:

- Sao vậy hả?

Đối với cô mà nói, chỉ cần có thể ở bên Từ Quân Nhiên thì ở đâu cũng được. Đây là suy nghĩ thật lòng của cô, vì yêu cầu của Từ Quân Nhiên cô có thể đi Lĩnh Nam học đại học buổi tối học việc buôn bán, cũng có thể vì một câu nói của Từ Quân Nhiên mà đóng cửa tiệm cơm, sau đó tới công xã làm một nhân viên công vụ bình thường. Chỉ cần là Từ Quân Nhiên nói thì cô sẽ nghe theo.

Người phụ nữ sa vào lưới tình đều trở nên mù quáng. Điểm này Lâm Vũ Tình cũng giống như mẹ cô.

Từ Quân Nhiên nhếch mép, lộ ra một nụ cười cưng chiều, đưa tay vuốt ve tóc Lâm Vũ Tình, thản nhiên nói:

- Nếu chị muốn làm quan, tôi cam đoan trong vòng mười năm chị có thể ngồi vào vị trí cấp Sở. Nếu như chị muốn buôn bán, tôi cam đoan trong vòng mười năm chị thành một phú bà trăm vạn.

Dừng một chút, hắn đón lấy ánh mắt chân thành của cô:

- Hãy tin tôi… tôi có bản lĩnh này!

0.26508 sec| 2431.328 kb