- Tiểu Từ, chúng ta qua kia nói chuyện.
Dương Duy Thiên nhìn thoáng qua Đồ Văn Dũng, khẽ nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên biết đối phương nhất định có chuyện quan trọng cần nói, gật đầu với Đồ Văn Dũng, đi với Dương Duy Thiên tới một nơi vắng vẻ.
- Chủ tịch huyện Dương, nghe nói trong huyện xảy ra không ít chuyện.
Không đợi Dương Duy Thiên mở miệng, Từ Quân Nhiên đã nói.
Dương Duy Thiên có phần sững sờ, sau đó cười khổ, gật đầu nói:
- Xem ra cậu đã nghe nói, cục công an làm càn quá rồi!
Từ Quân Nhiên lập tức cảm thấy kinh ngạc, xem ra Dương Duy Thiên đã biết việc làm của Trình Hoành Đạt và Tần Quốc Đồng. Nhưng vì sao anh ta vẫn không có biện pháp? Phải biết rằng anh ta là người đứng đầu ủy ban huyện. Mặc dù hiện giờ địa vị đảng ủy cao hơn chính phủ, nhưng Trình Hoành Đạt không phải thường ủy cục trưởng cục công an huyện, Dương Duy Thiên cũng không phải là không có biện pháp.
Chỉ có điều đương nhiên hắn không trực tiếp hỏi Dương Duy Thiên, dù sao quan hệ hai người không tốt tới mức đó, hỏi như vậy có phần đường đột.
Cho nên Từ Quân Nhiên quyết định giả bộ hồ đồ:
- Chủ tịch, chuyện này chẳng lẽ ngài ra lệnh?
Dương Duy Thiên liếc nhìn Từ Quân Nhiên, lắc đầu nói:
- Sao tôi lại ra mệnh lệnh như vậy chứ?
Dừng một chút rồi anh ta nói tiếp:
- Đây là mệnh lệnh của cục thành phố.
Từ Quân Nhiên ngẩn người, mệnh lệnh cục công an thành phố?
Hắn lập tức nhìn về phía đối phương, hiển nhiên Dương Duy Thiên vẫn chưa nói hết.
Quả nhiên là vậy, Dương Duy Thiên tiếp tục:
- Bí thư Trình của ủy ban kiểm tra và kỷ luật thành phố đã từng đảm nhiệm cục trưởng cục thành phố, cùng bí thư Trương là chiến hữu cũ.
Từ Quân Nhiên lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Huyện Võ Đức là một huyện của thành phố Toàn Châu, tuy rằng cục diện thành phố Toàn Châu hắn cũng không quá rõ nhưng cũng biết một ít. Bí thư thành phố Trương Kính Mẫn cùng bí thư ủy ban kiểm tra và kỷ luật thành phố Trình Tuấn Thanh là cùng một phe phái. Bọn họ cùng chủ tịch thành phố Chu Dật Quần đấu tranh không ngừng, việc này ở quan trường thành phố Toàn Châu không phải bí mật gì cả.
Mà Dương Duy Thiên đã từng là chủ nhiệm phòng làm việc của Chu Dật Quần.
- Chủ tịch Dương, ý ngài là chuyện này là ý của phía trên sao?
Từ Quân Nhiên thử thăm dò.
Dương Duy thiên cười khổ gật đầu:
- Rốt cục có phải là ý của bí thư thành phố Trương hay không thì tôi cũng không rõ. Nhưng Phó chủ tịch huyện Tần và bí thư Trương có quan hệ rất tốt. Ông ta cũng tới tìm tôi, nói hướng gió bên trên còn chưa xác định, huyện Võ Đức chúng ta cần phải chấp hành nghiêm chỉnh chính sách lúc trước, toàn lực phát triển kinh tế trong nước và chế độ kinh tế sở hữu tập thể. Với việc kinh tế sở hữu tư nhân, ông ta cho rằng đây là thể hiện việc đi theo con đường chủ nghĩa tư bản, cần nghiêm khắc đả kích!
Anh ta vừa nói như vậy, sắc mặt Từ Quân Nhiên liền trở nên không tốt.
Nếu trí nhớ của Từ Quân Nhiên không sai thì chuyện lần này hẳn do Tần Quốc Đồng đặt bẫy Nghiêm Vọng Tung, căn bản là không có chỉ thị từ trên thành phố gì cả. Sở dĩ anh ta nói như vậy không ngoài mục đích gì khác, chính là muốn đẩy Nghiêm Vọng Tung lên trước sân khấu, khiến Nghiêm Vọng Tung mang thanh danh cản trở sự phát triển của kinh tế tư nhân, sau đó mượn cơ hội này gửi một văn kiện lên trung ương, đá Nghiêm Vọng Tung khỏi chính trường.
Chỉ có điều ở đời trước Dương Duy Thiên luôn trầm mặc, trơ mắt nhìn Nghiêm Vọng Tung bị Tần Quốc Đồng tính toán.
Mà kiếp này những lời Dương Duy Thiên vừa nói rõ ràng là đang nhắc nhở chính mình.
- Chủ tịch, ngài an tâm, tôi đã biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Từ Quân Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dương Duy Thiên nói.
Hắn biết rõ Dương Duy Thiên không tiện ra mặt trực tiếp, do vậy mới nhắc những lời này. Dù sao quan hệ của anh ta và Nghiêm Vọng Tung như vậy, quả thật Dương Duy Thiên cũng có phần xấu hổ. Trong chính trị, anh ta và Nghiêm Vọng Tung không thuộc về một phe phái, thậm chí chính kiến của hai người không hề giống nhau. Hơn nữa hậu trường của anh ta cũng không thích Nghiêm Vọng Tung, thậm chí còn có một số người muốn đá Nghiêm Vọng Tung xuống đài. Cho nên Dương Duy Thiên ra mặt có phần không tốt.
Mà nguyên nhân anh ta nói ra những chuyện này Từ Quân Nhiên cũng biết.
Xem ra đời này mình đã đóng vai trò giảm xóc giữa quan hệ của Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung, để quan hệ giữa hai người cũng không quá căng thẳng.
- Nếu cậu không về, tôi đang định đi gặp nói chuyện với lão bí thư.
Dương Duy Thiên cười khổ gật đầu.
Từ Quân Nhiên gật đầu, cáo biệt Dương Duy Thiên, chạy tới phòng làm việc của Nghiêm Vọng Tung. Bất luận thế nào việc này nhất định hắn phải ngăn cản.
Đưa tay gõ cửa ba cái, Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi để mình trấn định lại.
- Mời vào.
Bên trong vang lên giọng nói của Nghiêm Vọng Tung.
Từ Quân Nhiên bước vào, thấy Nghiêm Vọng Tung và Tần Quốc Đồng đang ngồi trên salon trong văn phòng.
Rất hiển nhiên hai người đang bàn chuyện gì đó.
Bị người cắt ngang, sắc mặt Tần Quốc Đồng không tốt lắm. Ngược lại Nghiêm Vọng Tung thấy người vào là Từ Quân Nhiên, cao hứng đứng dậy:
- Về rồi sao, Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cung kính gật đầu nói:
- Lão bí thư, tôi đã về.
Nói xong hắn nói với Tần Quốc Đồng:
- Bí thư Tần, chào ngài.
Bất kể như nào đi nữa, dù mình không thích tên khốn này đi chăng nữa, trên quan trường cũng luôn phải nói tới quy tắc, đối mặt với cấp trên dù cho trong lòng có oán hận đến đâu, trên mặt vẫn phải biểu hiện ra điệu bộ điềm nhiên không có việc gì cả, đó chính là tốt chất của một quan viên.
Đương nhiên Tần Quốc Đồng cũng sẽ hiểu đạo lý này, khẽ mĩm cười, rất có phong thái gật đầu nói:
- Bí thư tiểu Từ lần này đến Thủ độ thuận lợi chứ?
Chuyện Từ Quân Nhiên đi Thủ đô, cũng không phải bí mật gì, hắn cũng không cố ý giấu diếm chuyện này. Hơn nữa hắn còn dẫn Lâm Vũ Tình đi theo nữa, cho dù muốn giấu diếm người ở huyện Võ Đức cũng không thể nào làm được, công tác cơ sở ở nông thôn chính là như vậy, có gì đó thay đổi, không cần đến hai ngày, tin tức đã được truyền khắp huyện.
Đương nhiên Từ Quân Nhiên sẽ không ở trước mặt Tần Quốc Đồng mà tỏ ra yếu thế, tràn đầy tự tin gật đầu nói:
- Làm phiền Bí thư Tần quan tâm rồi, mọi thứ đều thuận lợi.
Người có kinh nghiệm cả chục năm trên quan trường, Nghiêm Vọng Tung đương nhiên thấy được cạnh tranh ngầm giữa hai người, ông ta cũng biết Từ Quân Nhiên không thích Tần Quốc Đồng. Dù sao hai người, một người xuất thân trấn Lý gia, người con lại xuất thân trại Tần gia, có thể xem là kẻ thù truyền kiếp rồi. Nếu như không phải có sự trấn an của quốc gia sau cải cách, đoán chừng đã đánh nhau vài chục lần rồi.
Ho khan một tiếng, Nghiêm Vọng Tung nói với Tần Quốc Đồng:
- Lão Tần, tôi thấy vậy đi, chuyện cậu nói, ngày mai chúng ta mang đến buổi họp Bí thư thảo luận, tôi có chút chuyện cần nói với tiểu Từ, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.
Tần Quốc Đồng đành bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, biểu hiện rất rõ thái độ không hài lòng đối với việc hắn cắt ngang cuộc nói chuyện của mình và Nghiêm Vọng Tung. Nhưng Nghiêm Vọng Tung cũng đã nói như vậy rồi, ông ta cũng không thể nói thêm gì, khẽ gật đầu nói với Nghiêm Vọng Tung:
- Lão bí thư, ý kiến của tôi xin ngài suy nghĩ thật kỹ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo