- Bà mẹ nó, thiếu chút nữa bị thằng tiểu nhân này tính kế!

Nghiêm Vọng Tung vỗ đùi, chửi ầm lên.

Ông cũng là con cáo già trong quan trường, Từ Quân Nhiên chỉ nhắc nhở một chút ông đã hiểu được dụng ý của Tần Quốc Đồng. Ông ta rõ ràng muốn mượn chuyện kinh tế tư nhân lần này để khiến mình mang tiếng xấu thay cho kẻ khác.

Nếu quả thật như những lời Từ Quân Nhiên nói, quốc gia đang có những thái độ cổ vũ kinh tế tư nhân, hơn nữa chính sách trong vài năm tới vẫn giữ nguyên, như vậy thì nếu mình đồng ý với đề nghị của Tần Quốc Đồng, nghiêm túc tiến hành xét xử các hộ kinh tế cá thể trong huyện, đến lúc đó e là phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn, làm không tốt e là cuộc sống trong chính trị này cũng đã đến điểm kết.

Mà nếu chuyện diễn ra như vậy e là người được lợi ích lớn nhất chính là Tần Quốc Đồng.

Không đúng, còn có cả Dương Duy Thiên!

Nếu như bí thư huyện ủy là mình xuống đài, người có hi vọng tiếp nhận nhất chính là Dương Duy Thiên, xem ra đằng sau chuyện này nhất định phía trên thành phố cũng có lãnh đạo ra ám hiệu cho anh ta. Nếu không anh sẽ không tìm Từ Quân nhiên tới bàn bạc với mình. Vị chủ tịch huyện Dương này cũng là một người thông minh!

Nghĩ thông suốt chuyện này, toàn thân Nghiêm Vọng Tung toát mồ hôi lạnh. Có thể nói kế hoạch lần này quá độc đi, một bước lại một bước, tính toán tới lợi ích của rất nhiều người. Ông biết rõ nhân duyên của mình ở thành phố rất kém, gần như không được lãnh đạo thành phố nào thích, tuổi của ông cũng lớn hơn bất kỳ vị bí thư huyện ủy nào trong số đó. Mấu chốt chính là bản thân ông ghét những kẻ kết bè kết cánh, mỗi lần họp ở thành phố, những thời điểm cần tỏ thái độ, bản thân ông đều ỷ vào già đời hơn người ta mà thôi.

Hơn nữa Nghiêm Vọng Tung cũng biết trong thành phố có không ít người muốn nhúng tay vào huyện Võ Đức, dù sao trong một huyện có thể an bài rất nhiều chức vị, nếu không phải mình đỡ đầu áp lực, e là cán bộ huyện Võ Đức bây giờ đã hoàn toàn bị thay đổi một lượt rồi.

Cũng chính vì điểm này mà có rất nhiều người bất mãn với ông, cho rằng ông ngăn cản tiền đồ của họ.

- Ha ha, không thể ngờ được lại có một ngày Nghiêm Vọng Tung đây trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mọi người! Dùng biện pháp như vậy để đối phó ta, thực là nhọc lòng mà!

Trầm mặc một lúc, Nghiêm Vọng Tung cười lớn, tự lẩm bẩm.

Ông không biết đời trước ông bị thủ đoạn ti tiện như vậy khiến cho thân bại danh liệt, cuối cùng buồn bã mà chết.

Từ Quân Nhiên nhìn Nghiêm Vọng Tung cảm khái, đợi khi ông ta phát tiết cảm xúc xong mới đứng dậy đổ đầy chén nước cho ông ta.

Nghiêm Vọng Tung nhìn hắn, hừ một tiếng:

- Tiểu tử thối, có phải là cậu sớm đã nhìn ra hay không?

Từ Quân Nhiên nở nụ cười:

- Ông Nghiêm, người chịu thừa nhận những năm gần đây người là cái gai trong mắt kẻ khác rồi.

Ngay khi nói chuyện cùng Nghiêm Vọng Tung, đột nhiên Từ Quân Nhiên có một ý nghĩ, đã đến lúc Nghiêm Vọng Tung cần lui khỏi giới chính trị rồi! Không nói tới tuổi tác, thời gian dần qua ông cũng có phần lực bất tòng tâm. Chỉ bằng việc những chuyện ông ấy làm những năm gần đây ở huyện Võ Đức, phía trên tuyệt đối sẽ không để một bí thư huyện ủy có uy vọng cao hơn lãnh đạo thành ủy tiếp tục giữ chức vụ này.

Nghiêm Vọng Tung gật gật đầu:

- Tôi hiểu ý cậu, nói thực, ông già này cũng không muốn bị người khác coi như cứt đầy hầm cầu. Nhưng cậu xem đó, đám người trên thành phố không một ai cân nhắc làm gì để dân chúng ăn ngon mặc đẹp, chỉ nghĩ giả tạo cảnh thái bình, chỉ nghĩ tới tranh quyền đoạt lợi! Nào ai có dáng vẻ nô bộc của nhân dân?!!

Ông càng nói càng tức giận, sắc mặt có chút hồng lên, hiển nhiên đã bị chân tướng sự việc đả kích không nhẹ:

- Tháng trước, bí thư Trương gọi điện cho tôi nói là muốn an bài một Phó chủ tịch huyện xuống. Cậu xem huyện chúng ta Phó chủ tịch huyện cũng có bảy tám vị, lại có thêm một vị để làm gì? Ăn không ngồi rồi sao?

Từ Quân Nhiên nghe những lời của Nghiêm Vọng Tung chỉ im lặng gật đầu, cười khổ, tự nhủ trong lòng chỉ như vậy ngài đã thấy kỳ quái sao? Nếu ngài thấy đời sau một huyện nghèo thậm chí có tới mười vị trí phó chủ tịch huyện e là bị tức chết luôn!

Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên cũng biết có nhiều việc không phải dùng ý chí của mình mà có thể thay đổi. Điều mình có thể làm chính là cố gắng để kinh tế huyện Võ Đức phát triển, dùng công tác của mình giúp đỡ càng nhiều nhân dân huyện Võ Đức.

Hắn hiểu cách nghĩ của Nghiêm Vọng Tung, trong mắt một số cán bộ kỳ cựu, làm quan mà không vì nhân dân vậy chính là thất trách, là phạm sai lầm!

Các cán bộ kỳ cựu những năm 80 đều là những người trải qua thời kỳ chiến tranh, bọn họ trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể gầy dựng đất nước, đương nhiên hi vọng đời sau có thể bảo vệ tổ quốc. Cho nên khi thấy các chuyện bất bình, trông thấy các việc không đúng, các cán bộ lão thành đều muốn vạch trần. Nhưng nào ngờ người đương quyền hiện nay không phải là những của những năm đó, thậm chí có thể nói suy nghĩ của họ trong mắt nhiều người là chuyện tiếu lâm.

- Lão bí thư, ngài định giải quyết chuyện lần này như thế nào?

Từ Quân Nhiên nhìn về phía Nghiêm Vọng Tung, đưa ra câu hỏi của mình.

Nghiêm Vọng Tung cười lớn:

- Nếu đối phương đã dám làm vậy, dựa theo quy củ trên núi, thì dù sao tôi cũng phải báo đáp họ cho thật tốt!

Khi nói hai chữ báo đáp, Nghiêm Vọng Tung nghiến chặt răng.

Đối với những người già cả, cảm giác bị người khác mang ra tính kế quả thực rất khó chịu. Nếu như Tần Quốc Đồng phát động công kích trực tiếp, muốn ông nhường ra vị trí bí thư huyện ủy này, nói không chừng ông ấy sẽ làm theo. Dù sao tuổi của ông cũng đã lớn, thời gian qua cũng đã có phần lực bất tòng tâm. Nhưng đối phương lại sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy khiến Nghiêm Vọng Tung cực kỳ bất mãn.

- Lão bí thư, con xin nói câu này, ông nên bỏ vị trí bí thư này đi!

Từ Quân Nhiên đột ngột nói một câu không ai ngờ.

Nghiêm Vọng Tung lập tức ngây ngẩn:

- Cậu nói gì vậy? Bảo tôi không làm bí thư nữa?

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Đúng vậy, lão bí thư, ông không biết mệt mỏi sao? Hiện giờ ngài làm bí thư huyện ủy, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, hận không thể kéo ông xuống. Mấu chốt chính là trong thành phố cũng không có người mở miệng nói giúp ông. Lần này con đi thủ đô nghe nói trung ương đang suy xét đề nghị trẻ hóa cán bộ, tới tuổi của ông quả thực cần rút lui rồi.

Hắn giống như không nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Vọng Tung ngày càng đen đi, tiếp tục nói.

Nghiêm Vọng Tung hừ lạnh một tiếng, tuy rằng những điều Từ Quân Nhiên nói đều là sự thực, nhưng nói ra từ miệng hắn vẫn khiến ông không vui vẻ gì.

Dù sao Từ Quân Nhiên là người cạnh mình, sao lại nói chuyện thay người khác được?

Từ Quân Nhiên nhìn ông không lên tiếng, đột nhiên nở nụ cười:

- Ông nội à, ông nghĩ lại mà xem, hiện giờ chẳng phải ông đang kiêm nhiệm vị trí đại biểu hội đồng nhân dân sao? Không làm bí thư huyện ủy thì ông vẫn có thể làm tiếp vị trí đó mà? Ông vẫn có thể cống hiến cho huyện mà.

Nghiêm Vọng Tung nhướng mày, có chút không rõ, hỏi:

- Tiểu quỷ cậu rốt cục có ý đồ gì, mau nói cho tôi biết!

0.14666 sec| 2411.297 kb