Đi theo con đường tư bản chủ nghĩa!
Điều này đối với bất cứ người nào ở những năm 70-80 đều là chụp mũ.
Nghiêm Vọng Tung nói xong, sắc mặt Dương Duy Thiên cũng thay đổi. Dù sao bọn họ là người của niên đại này, đương nhiên biết rõ một khi bị chụp cái mũ lớn như vậy, e là Từ Quân Nhiên sẽ phải đối mặt với một cục diện không tốt đẹp gì, nếu xử lí không tốt e là cả huyện ủy huyện Võ Đức cũng gặp chuyện không may theo.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười khổ, đối với người của niên đại này, trải qua nhiều cơn địa chấn thời đại đã khiến thần kinh bọn họ cực kỳ mẫn cảm, cho nên khi ngửi thấy chút nguy hiểm lập tức hoảng loạn cả lên, đời sau nhìn lại thì cảm thấy họ quá nhu nhược buồn cười, nhưng thực tế đây lại là điều bi ai của một thế hệ.
- Lão bí thư, chủ tịch Dương, tháng 7 năm 81 Quốc Vụ viện tuyên bố “quy định một số chính sách về kinh tế cá thể phi nông nghiệp ở thành trấn” đã nói rõ kinh tế cá thể là một bộ phận bổ sung tất yếu cho kinh tế quốc doanh và kinh tế tập thể. Nói cách khác đất nước đã thừa nhận địa vị của kinh tế tư nhân, sao hai người còn lo lắng như vậy?
Từ Quân Nhiên nhìn hai vị lãnh đạo với ánh mắt chất vấn, nói:
- Mặt khác, tháng 10 năm 81, trung ương đảng và chính phủ đồng thời ban bố “quy định về việc mở rộng con đường kinh tế, giải quyết vấn đề nghề nghiệp ở thành trấn”, từ đó về sau phân chia thành kinh tế tập thể cùng kinh tế cá thể, gia tăng thêm con đường tự mưu sinh.
Nhìn về phía Nghiêm Vọng Tung, Từ Quân Nhiên trầm giọng:
- Lão bí thư, ngay cả cấp trên cũng đề cao việc kinh doanh tư nhân, sao chúng ta lại không thể cổ vũ quần chúng huyện Võ Đức làm kinh doanh tư nhân chứ?
Nghiêm Vọng Tung im lặng, sau một hồi nhìn về phía Dương Duy Thiên:
- Ý anh thế nào?
Dương Duy Thiên thở dài một hơi, ánh mắt kiên định nói:
- Lão bí thư, tôi thấy chuyện này tiểu Từ nói rất có lý. Nếu trung ương đã có tinh thần như vậy, tôi thấy chúng ta nên quán triệt áp dụng chỉ thị của trung ương. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tình hình ở huyện Võ Đức ta khác nhau, trình độ phát triển không cao, không gian cho kinh tế tư nhân cũng không lớn. Phương diện này ở huyện không có kinh nghiệm gì, chỉ đành làm tới đâu tìm hiểu tới đấy. Đã như vậy chúng ta sẽ ngồi xem, mặc cho kinh tế tư nhân phát triển thuận theo tự nhiên, ngài thấy thế nào?
Ý nghĩ của anh ta tương đối chung chung, dù sao chính sách bên trên thay đổi khó mà lường trước được, vạn nhất huyện Võ Đức phát triển kinh tế tư nhân, chính sách trung ương lại đột ngột thay đổi, như vậy chẳng phải tỉnh thành phố bên trên mang huyện Võ Đức ra tế cờ sao?
Nghiêm Vọng Tung thấy Dương Duy Thiên cũng nói vậy, gật gật đầu:
- Vậy được rồi, tôi đồng ý với ý kiến của anh.
Dừng một chút, ông ta có phần nghi hoặc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tiểu tử cậu nói tới chuyện này, có phải biết rõ chuyện cục công an gần đây tra xét một số hộ kinh tế cá thể?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Tôi vừa trở về huyện thì được nghe chuyện này. Lão bí thư, việc này làm quá bừa bãi, kinh tế hộ cá thể dù có phần không đúng thì cũng chỉ là vấn đề kinh doanh, dựa vào đâu mà cục công an dám bắt người? Tôi nghi đây là có vị lãnh đạo nào đó của cục công an đang gài bẫy huyện ủy!
Đã nói đến mức này, vậy Từ Quân Nhiên dứt khoát nói rõ, thẳng thắn bộc lộ ý kiến bản thân.
Nghiêm Vọng Tung nhướng mày:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, có nhiều lời cần phải chú ý cẩn thận!
Nói xong ông nhìn về phía Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên cười khổ, vị lão bí thư này còn sợ mình làm mật báo cho Trình Hoành Đạt hay sao?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Lão bí thư, tôi tin chủ tịch Dương cũng nghĩ giống như tôi. Nhiều người ở huyện Võ Đức chúng ta khi công tác không cố gắng, suốt ngày trong đầu chỉ đầy âm mưu tính kế hại người. Dựa vào hành động bẩn thỉu mà tiến vào đội ngũ cán bộ cách mạng, hơn nữa còn chiếm những địa vị cao, không nghĩ cho nhân dân mà chỉ mưu lợi bản thân. Những kẻ như vậy sớm muộn sẽ bị thanh trừ khỏi đội ngũ cán bộ.
Những lời này nói ra khiến hắn cảm thấy thoải mái. Kỳ thực lúc đầu trở về huyện Võ Đức y đã muốn nói ra những lời ấy, chỉ là có nhiều nguyên nhân khiến những chuyện này phải dấu kỹ trong lòng. Rốt cục thời cơ đã tới, nói ra khiến hắn thấy thoải mái vô cùng.
Nghiêm Vọng Tung im lặng không nói, ông biết Từ Quân Nhiên đang ám chỉ ai. Trong số những cán bộ ở huyện Võ Đức, dựa vào đấu võ lập nghiệp sau đó lại chiếm được vị trí cao ngoại trừ Ủy viên thường vụ, phó chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng một lòng muốn thăng chức kia thì còn ai.
Hơn nữa Từ Quân Nhiên nói rõ như vậy mà Dương Duy Thiên vẫn hờ hững thì ắt có chỗ bất thường.
Làm bí thư huyện ủy mấy chục năm, Nghiêm Vọng Tung dù cổ hủ nhưng cũng không phải ngu ngốc, những chỗ bất thường như vậy ông ta nhìn qua là biết ngay.
Ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên, Nghiêm Vọng Tung dò hỏi:
- Ý cậu là…
Mặc dù không nói hết câu nhưng ý đã rất rõ, ông cũng hoài nghi dụng tâm của Tần Quốc Đồng.
Lúc này, Dương Duy Thiên đứng lên, cười nói:
- Lão bí thư, bên chính quyền có chút việc, tôi phải đi trước. Ông cùng đồng chí tiểu Từ cứ tiếp tục trò chuyện.
Anh ta rất thông minh, hiểu được lúc này mình cần phải tránh hiềm nghi. Dù sao giữa anh ta và Nghiêm Vọng Tung dù hợp tác nhưng vẫn chia rõ hai phe, hai người vốn không đi chung một con đường.
Nghiêm Vọng Tung gật đầu:
- Vậy được, mai là ngày họp ban bí thư, chúng ta thảo luận một chút về vấn đề kinh tế tư nhân.
Hiện giờ ông đã hiểu sơ ý của Từ Quân Nhiên.
Dương Duy Thiên đáp ứng, nói với Từ Quân Nhiên:
- Hôm nào rảnh tôi và cậu tới công xã trấn Lý gia, nếu đã trở thành nơi thí điểm vậy chính quyền huyện nhất định phải có vài chính sách ủng hộ địa phương ở mặt nào đó. Hơn nữa họ đều là chuyên gia từ thủ đô tới, chúng ta cần nhiệt tình tiếp đón.
Từ Quân Nhiên vội vàng đáp ứng, Dương Duy Thiên đã nói như vậy khẳng định là muốn giúp mình.
Chờ sau khi Dương Duy Thiên rời khỏi, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Nghiêm Vọng Tung:
- Lão bí thư, ngài cảm thấy chủ tịch Dương là người như thế nào?
Nghiêm Vọng Tung khẽ giật mình, lập tức có phần suy nghĩ, chậm rãi đáp:
- Anh ta không tồi chút nào, nhưng có chút nóng nảy, làm việc có phần hấp tấp, đây là bệnh chung của những cán bộ trẻ tuổi, tóm lại là không đủ chững chạc.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, chủ tịch Dương thuộc phái cấp tiến trong huyện ta. Nhưng ngài có từng nghĩ qua không, nếu chủ tịch Dương thuộc phái cấp tiến vậy sao lần này ông ấy không trực tiếp phản ứng với ngài về chuyện kinh tế cá thể chứ?
Nghiêm Vọng Tung nghe xong liền ngẩn người, liên hệ với cách làm người của Dương Duy Thiên, lại nghĩ tới những chuyện gần đây phát sinh trong huyện, những mảnh ghép này gắn với nhau trong đầu ông, khiến ông vốn cảm thấy mơ hồ giờ đã hiểu rõ.
- Tiên sư bố nó nữa, Tần Quốc Đồng dám tính toán ông mày!
Nghiêm Vọng Tung vỗ đùi, nổi giận quát lớn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo