Editor: Trâm Rừng
Chỉ hai phút ngắn ngủi. Nhiệt độ nước ban đầu là 40 độ ngay lập tức được đun nóng đến sôi!
Nhìn thấy những xác chết nằm trong suối nước nóng và những người chết trong hồ, mồ hôi lạnh toát ra khắp lưng. Chỉ cần chậm một bước, bộ dạng của bọn họ sẽ giống như bộ dạng của những người này.
Phù An An rùng mình một cái, cảm giác đời này cũng không muốn tắm suối nước nóng nữa.
Nhưng tại sao nước suối nóng lại nóng lên nhanh như vậy? Khi mọi người đang bận chạy trốn, cô đi ngược dòng, ngồi xổm bên mép suối, hy vọng tìm thấy thứ gì đó từ suối nước nóng đang tỏa ra làn khói trắng cuồn cuộn.
Phó Ý Chi đi theo đứng bên cạnh cô, vươn tay giật lấy áo choàng tắm phòng ngừa cô bị ngã. "Thấy gì không?"
Phù An An không thể thở được do hơi nước và mùi lưu huỳnh, không khống chế được mà ho một hồi. Nhưng sự nỗ lực đã được đền đáp, cô thực sự mơ hồ nhìn thấy một tia sáng đỏ dưới nước. Đang lăn lộn trong nước, lờ mờ, như có như không.
"Tôi đã thấy!" Vừa mới dứt lời, tiếp đó cô đã bị mang đi.
Ai! Phó Ca! Phù An An sửng sốt một chút, sau đó muốn giãy giụa, "Phó ca, anh chờ một chút, để tôi xem cho kỹ đã."
Phó Ý Chi cũng không dừng lại vì lời nói của cô mà nói nhẹ nhàng, “Cô không cảm thấy đau nữa hả?”
Nói đến đây, cô thực sự cảm thấy sau lưng nóng hừng hực.
Trở lại chỗ ở. Phù An An nằm bò trên ghế sofa trong phòng khách. Thật không ngờ, cô không chỉ là người may mắn mà còn có làn da giòn.
Phó Ý Chi rõ ràng không bị gì, nhưng từ lưng tới đùi của cô đều đã đỏ bừng, khi cô nhớ lại, cảm giác giống như gạo kê cay chà xát trên lưng, thật nóng bỏng.
“Aaaa! Phó Ca, anh có thể xoa nhẹ nhàng một chút không!” Phù An An nằm trên ghế sa lon la lối.
"Vừa rồi không phải cô rất sung sức sao?" Âm thanh của Phó baba truyền đến từ trên đầu của cô, vẫn ác miệng giống như trước đây nhưng động tác xoa thuốc trên lưng của cô đã êm ái hơn rất nhiều. Baba của cô vẫn là người mạnh miệng mềm lòng.
Phù An An cười khúc khích, sau đó đưa tay mò mẫm điều khiển TV. Chuyện nghiêm trọng như vậy, nhất định sẽ có tin tức!
Nơi cô không thể nhìn thấy, tấm lưng mịn màng như cánh bướm của cô đã bôi đầy thuốc mỡ. Cùng với động tác của ngón tay, Phù An An có lưng nhạy cảm hơn người khác không thể nhịn được thoảng vặn vẹo trên ghế sô pha.
Đầu ngón tay của ai đó nhẹ nhàng lướt qua bả vai hơi co lại của cô, nhẹ nhàng trượt đến rãnh xương sống lõm xuống, rồi trượt xuống dọc theo đường nông đó...
Ôi! Phù An An phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn kéo lại quần của mình, “Phó Ca, anh muốn làm gì?”
“Thoa thuốc.” Phó Ý Chi nói một cách bình tĩnh, nhưng vào lúc này, đôi mắt anh đã ám trầm và giọng anh có chút khàn khàn.
Từ đầu đến cuối trong mắt của Phù An An chỉ có cái quần của mình. Loại chuyện như xoa thuốc lên mông này, sao có thể để anh làm được!
"Không, không, tôi sẽ tự làm!" Vừa nói, cô vừa giật lấy lọ thuốc mà Phó Ý Chi đang cầm, kinh hãi nhìn anh. Ngay cả khi anh không coi cô là người khác giới, anh cũng không thể kéo quần của mình xuống được nha!
"Cô không tự mình làm thì ai làm." Phó Ý Chi véo vải quần đùi của cô lau tay, đầu ngón tay mảnh khảnh của anh chạm nhẹ qua lớp vải tạo nên cảm xúc chó chút vi diệu.
Giờ phút này Phú An An không dám động đậy, một chút cũng không dám. Ngay cả hô hấp cũng đột nhiên ngừng lại.
Phó Ý Chi lau sạch thuốc mỡ dính trên ngón tay, liếc nhìn cô, "Trở về phòng, tự mình xoa thuốc đi."
Tôi đi! Phù An An ôm hộp thuốc mỡ mượt mà lăn về phòng.
Trở lại phòng, tâm trạng cô thật phức tạp. Cô nhìn chiếc quần đùi vừa mới thay ra, trên đó vẫn còn lưu lại một lớp nhày nhày của thuốc mỡ, chính là thuốc mỡ mà lúc nãy anh chùi lên. Không thể chùi bằng giấy được sao?
Cô hít một hơi thật sâu, tìm một chiếc quần lông mới, đem chiếc quần vừa mới thay ra ném đi, quần mới rất tốt, chiếc quần đùi này được tặng khi cô mua áo tắm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo