Editor: Trâm Rừng

“Thật sự?” Phó Ý Chi nhìn sang, như thể muốn nhìn thấu trái tim cô.

“So trân châu còn thật hơn!” Phù An An gật gật đầu, cô chỉ hận mình không thể nâng hai chân lên .

Những người trong biệt thự nhận thấy rằng hai ngày gần đây Phó gia có tâm trạng rất tốt.

Hạnh phúc của bạn là mặt trời trong thế giới của tôi. Câu này không dùng để tả tình yêu mà là để tả tình cảm của quản lý trong hàng loạt công ty và các cơ quan.

Giống như bây giờ. Phó gia đang có tâm trạng tốt, đối với người phía dưới mà nói chính là trời nắng!

Người duy nhất không có nắng có thể là Phù An An. Có lẽ vì cô đã phát hiện ra bí mật lớn nhất của anh nên gần đây Phó baba luôn gọi cô đến.

Còn đặc biệt ưa thích cùng chơi vật lộn với cô. Vật lộn chơi rất vui sao? Chưa kể anh còn xem cô như một cục bột trắng lên men, hết xoa nắn rồi lại bóp bóp một hồi. Nếu cô không biết tình yêu đẹp đẽ giữa anh và Nghiêm ca, cô sẽ lầm tưởng rằng Phó ca đang ăn đậu hủ của cô.

“Phù An An.” Lại bị kêu.

Cô thở hổn hển mở mắt ra, "Phó ca, sao vậy?"

"Muốn ngủ thì vào phòng ngủ đi."

“Quên đi.” Phù An An lắc đầu, “Lên xuống cầu thang quá phiền phức.”

“Chỉ có lầu năm mới có phòng ngủ sao?” Phó Ý Chi nhìn về phía cô.

Lầu sáu cũng có nhưng đó là của Phó baba! Còn là một cái giường không có một cái nếp nhăn nào!

Phù An An trợn to hai mắt, "Phó ca ca, tôi đột nhiên không cảm thấy buồn ngủ nữa!"

Phó Ý Chi:......

Lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Nghiêm Sâm Bác đi tới với một chồng tài liệu, liếc nhìn Phù An An trong phòng, anh khẽ mỉm cười rồi nói với Phó Ý Chi, "Thưa ngài, đây là danh sách những người chơi sa đọa và những người chơi từ Tân thần giáo do Lục Thận gửi đến ..."

Nghiêm Sâm Bác nói rồi đưa cho anh tập thông tin trong tay.

“Người chơi sa đọa cùng tân thần giáo?” Lại nghe đến hai chữ này, Phù An An nhìn bọn họ, "Chúng ta cũng đang điều tra những người này sao?"

“Ừ.” Nghiêm Sâm Bác gật đầu, liếc nhìn Phó Ý Chi đang ở bên cạnh ra hiệu cho anh đừng nói nhiều, rồi chọn một số nội dung chính nghĩa.

"Những người chơi sa đọa sẽ giết chết bất cứ người chơi nào khi họ nhìn thấy còn tôn giáo Tân Thần, đây cũng không phải là một tổ chức tốt đẹp gì. Hôm đó chúng tôi đi ra ngoài, chính là vì cái này.”

“A!” Phù An An gật đầu, "Vậy Lục Thận là ai?"

“Bắc lục, là một thủ lĩnh của phe bên kia.” Nghiêm Sâm Bác hồi đáp.

"Hả?" Phù An An sửng sốt, "Chúng ta không phải là kẻ thù với họ sao?"

Cô nhớ tới một người đàn ông tên là Chúc Ngự, người dưới quyền của người đàn ông Bắc Lục đó, Anh Đại Cường suýt nữa đã bị Chúc Ngự giết chết.

"Cũng không phải tất cả." Nghiêm Sâm Bác lắc đầu, "Chúng ta và người của Lục Thận sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau, nhưng không phải bây giờ." Như đã nói, không có đồng bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.

Nghiêm Sâm Bác nhìn xem bộ dáng tò mò của cô, tiếp đó cười cười, “Nếu như hôm đó cô không có việc chúng tôi đã dẫn cô đi gặp bọn họ, bất quá lần sau chắn chắn sẽ có cơ hội.”

Nghiêm ca nói chuyện nhẹ nhàng, ngữ khí dịu dàng, Phù An An nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh ấy, đột nhiên cảm nhận được tình mẫu tử, vẻ mặt cô dần dần trở nên mơ màng. Mẹ ơi!

“Phù An An.” Một giọng nói lạnh lùng xen vào, cắt đứt những tưởng tượng của cô.

Phó Ý Chi ra hiệu cho cô nhìn cái ly ở trên bàn, "Đi rót cho tôi một ly nước khác." Nhìn thấy dáng vẻ không vui của anh, Phù An An sâu sắc cảm thấy anh đang ăn dấm, anh ghen rồi!

Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, cầm lấy chiếc ly rồi rời đi. Bời vì muốn tạo không gian riêng tư cho hai người họ, cô còn cố ý đi đến phòng bên cạnh để lấy nước.

Ai nha, người khác nhìn nhiều cũng không được. Phó ba ba có lòng ham muốn chiếm hữu thật mãnh liệt nha!

1.15183 sec| 2393.711 kb