Editor: Trâm Rừng
Đây có lẽ là điểm bất lợi khi là em út trong nhóm. Để duy trì mối quan hệ hòa thuận giữa anh cả và các anh thứ khác, cô phải đống vai trò quan trọng như chất bôi trơn.
Phù An An ra khỏi thang máy, nhìn khuôn mặt xấu xí khi được như ý của anh trai Đại Cường ở tầng dưới, kêu to với anh, "Nhớ đặt ghế sofa trong thang máy trở lại!"
“Sofa nào?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, khiến Phù An An giật mình.
"Là... là ghế sofa ở tầng dưới." Âm lượng của Phù An An đột nhiên giảm xuống, cô đi theo âm thanh lạnh lùng đó đến đi đến phòng huấn luyện.
Phó Ý Chi đang ngồi trên một thiết bị thể dục màu đen. Ngày trước, chiếc áo sơ mi này phải cài cúc trên cùng thì giờ mở ra, để lộ những cơ bắp đầy sức mạnh. Mồ hôi chảy xuống cổ, cơ bụng tám múi phập phồng theo nhịp thở, khiến anh vốn là người cấm dục và nghiêm túc bỗng trở nên gợi cảm.
A a a! Phần eo có đường nhân ngư rồi hình tam giác ngược! Nếu người trước mặt không phải là Phó baba, cô nhất định sẽ huýt sáo như côn đồ.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Phù An An vội vàng thay đổi vị trí ánh mắt, ánh mắt di động bên trên đủ loại thiết bị huấn luyện trong phòng.
Cho đến khi Phó Ý Chi nói, "Đưa tôi chai nước."
Cô vội vàng vặn chai nước khoáng trên băng ghế dùng để nghỉ ngơi rồi đưa cho Phó baba.
Phó Ý Chi nhận lấy, nhìn cô: "Cô ở chỗ này làm gì?"
“Quan tâm anh một chút.” Phù An An nhìn xung quanh rồi khéo léo đưa cho anh một chiếc khăn lau mặt, "Hôm nay lúc trở về hình như anh rất không vui, chẳng lẽ là Đại Cường ca lại làm sai chuyện gì đắc tội anh sao? Anh nói đi để tôi bảo anh ấy sửa lại.”
“A.” Những lời này khiến Phó Ý Chi bật cười, lấy khăn lau mồ hôi, “Cô có quyền uy rất lớn sao?”
"Cái này. . . Bọn họ sai rồi, không nên phê bình sao." Phù An An còn kém chút nữa muốn nói ra cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như thế.
"Không phải bọn họ xúc phạm tôi." Phó Ý Chi dựa vào khung sắt phía sau nhìn Phù An An một cách khó đoán.
“Không phải thì là ai?” Phù An An vỗ đùi , “tiểu tử nào lớn gan như vậy! Phó Ca, anh nói cho tôi biết, tôi đi giết chết hắn!” Đúng là bộ dáng chân chó nịnh nọt.
Nghe vậy, Phó Ý Chi lấy khăn che đầu và mặt của cô sau đó đứng dậy đi về phía phòng chiến đấu đặc biệt, "Lại đây, cùng tôi luyện một hồi."
Phù An An vừa lấy chiếc khăn mặt xuống, hơi sửng sốt khi nghe yêu cầu vô lý của anh. “Phó Ca, anh và tôi đối luyện thì có ý nghĩa gì. Tôi gọi Đại Cường ca lên tới để cho anh đánh!”
Đáng tiếc cuối cùng cô cũng không thể chạy thoát, cô bị xách đi vào.
Có rất nhiều phòng chiến đấu như vậy trong tòa nhà. Mỗi phòng đều được thiết kế đặc biệt, tường và sàn nhà đều cực kỳ mềm mại, khi cô ngã xuống sẽ không đau chút nào, nhưng nó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Lại một lần nữa bị đẩy ngã, Phù An An nằm rạp trên mặt đất“ngao ô” kêu to.
Phó Ý Chi liếc cô một cái, “Té cũng không có đau, cô kêu cái gì?”
"Tôi đang tự phối âm cho lòng tự trọng đang bị tổn thương của tôi." Nói xong, cô lại đứng dậy, dù thế nào đi nữa, hôm nay cô phải đẩy ngã được Phó baba một lần.
Cẩn thận quan sát, nắm lấy cơ hội, tiếp đó giống như một viên đạn nhỏ bỗng nhiên xông lên. Trong nháy mắt... cô lại bị đè xuống đất. Quá là đả kích người a, đánh lén cũng không có thành công.
“Có chút ý tứ, tiếp tục.” Lời khen đột ngột khiến người ta không kịp đề phòng, Phù An An có chút vui mừng, cảm thấy mình có thể làm tốt hơn.
Đứng lên làm ra tư thế tấn công, “Phó Ca, anh tới!”
Đánh lén không phải là giải pháp lâu dài. Nhất là về sau anh đã đề phòng cô lại càng không thể thành công.
Bị hành hạ nhiều lần, nhìn người đàn ông đang đè mình xuống, cô chợt nảy ra một ý nghĩ mới -- Ngay khi chiếc găng tay trong tay được tháo ra, móng vuốt của cô nhanh chóng vươn về phía cái nách của Phó baba.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo