Editor: Trâm Rừng
"Ha ha ha ha, Phó ca ca, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!" Việc cù lét ban đầu có phần hữu ích. Nhưng sau đó, nó đã bị Phó Ý Chi trấn áp hoàn toàn.
Chân tay anh dài, sức mạnh còn lớn hơn cô rất nhiều. Một chân gác lên người cô, giữ lấy phần thân dưới của cô làm con tin, còn tay phải nắm cổ tay cô giơ lên trên đầu, lúc này Phù An An chỉ còn là một cục mỡ nằm trên thớt.
Quá đáng hơn nữa, Phó Ý Chi chỉ cần sử dụng một bàn tay còn lại để cù lét cô. Ai biết rằng một người nghiêm túc như Phó ca sẽ bắt chước cô chứ! Phù An An cười thở không ra hơi, nước mắt như hoa rơi, còn không khống chế được thì cô sẽ chết thẳng cẳng.
Cho đến khi điện thoại bên cạnh reo lên thì việc cô bị dùng cù lét hành hạ mới ngừng lại. Phù An An nằm trên mặt đất, ngây người nhìn trần nhà, vừa rồi đầu óc ong ong vì cười, cười đến đau bụng.
---------------------------
"Xin chào." Phó baba nghe điện thoại cũng không có trốn tránh cô, thanh âm bên trong lờ mờ. Là một ông cụ đã lớn tuổi.
“Ý Chi, tết năm nay con có về nhà không?”
“Ân.” Phó Ý Chi lên tiếng.
Phù An An ở bên cạnh nghe được hai chữ “về nhà”, gọi điện thoại là người nhà của Phó ca hả?
Người đối diện đúng là ông nội của Phó Ý Chi đang nghĩ dưỡng ở Châu Âu xa xôi, cũng là người thân duy nhất của anh.
Vị này cực kỳ quan tâm chính là hôn nhân đại sự của Phó Ý Chi, Phó gia ở thế hệ này dòng chính chỉ có một mình anh, tiền đồ vô lượng nhưng mà đã hai mươi tám tuổi rồi vẫn chưa có người yêu.
Mỗi lần ông gọi điện đến, câu hỏi đầu tiên của của ông luôn là, "Ở Hoa Quốc thế nào? Có thích ai không?"
Trước kia nếu hỏi như vậy, Phó Ý Chi luôn lạnh lùng dùng hai chữ — không có. Nhưng lần này anh dừng lại, liếc nhìn Phù An An đang nằm bên cạnh, đặt tay lên bụng đang nhô ra của cô bóp bóp hai cái.
“...... Ân.” Bên kia nghe được ha ha ha cười to, “Ông biết tên tiểu tử Nghiêm Sâm Bác không nói dối mà!”
Nghe lén nhưng vẫn chưa nghe được bản đầy đủ làm Phù An An bị sốc. Phó Ca đã có người yêu thích! Người yêu thích của Phó Ca lại là...... Nghiêm ca! Một tình yêu bị cấm đoán như vậy mà lại được các trưởng bối chúc phúc!
Ngay lập tức cô đã tự bổ não rất nhiều, vì tình yêu bị ngăn cấm không được gia đình chấp nhận, Phó ca đã đưa Nghiêm ca bỏ nhà đi và trải qua nhiều khó khăn, sau đó ông già trong gia đình cuối cùng cũng hiểu ra và đồng ý cho họ ở bên nhau !
Cô đã hiểu lý do tại sao Nghiêm ca giống như con giun trong bụng của Phó Ca. Phó Ca chỉ cần giơ cái tay lên, anh ấy đều biết đây là muốn cầm bút hay là phải cầm đũa. Đây sao có thể gọi là con giun trong bụng được, cmn phải là tâm linh tương thông!
Má ơi, cô không phải hủ nữ a. Nhưng mà còn có thể thế nào? Chỉ có thể rưng rưng chúc phúc! Phù An An tự cho là mình đã phát hiện ra bí mật lớn của bọn họ nên khi trên bụng nhiều thêm một bàn tay cô cũng không để ý đến.
"Vậy đêm giao thừa lại cùng bọn họ trở về đi, ông nội muốn nhìn đứa nhỏ kia."
“Ân.” Phó Ý Chi cũng nên an ổn xuống.
Ông cụ đối diện cười một lúc lâu.
Cái gì? Nghiêm ca còn có một cái hài tử? Không, nếu Nghiêm ca có một đứa con, làm sao gia trưởng của Phó ca có thể cười hạnh phúc như vậy? Hay là Phó Ca có một đứa con? Vậy thì tại sao cô chưa từng nghe về nó?
Phù An An cả người ngây ngốc nhìn xem Phó Ý Chi, trong đầu cảm thấy xoắn xuýt rốt cuộc là ai đã có con.
Hắt xì, hắt xì! Sau khi hắt hơi hai lần, Phù An An xấu hổ sờ mũi.
Đầu bên kia điện thoại cũng nghe đến rồi. “Đây chính là đứa bé kia?”
“Ân.” Phó Ý Chi đưa tay ra, sửa lại quần áo mà Phù An An đang nhấc lên, cúp điện thoại rồi nhìn cô, “Nghe thấy hết rồi?”
“Nghe rồi.” Bây giờ nói không nghe thấy, anh cũng sẽ không tin a. Phù An An nghĩ thầm trong lòng.
Phó Ý Chi nhìn vào mắt cô, "Còn thái độ của cô thì sao?"
Cô có thể có thái độ gì đối với tình yêu đẹp đẽ giữa anh và Nghiêm ca chứ! Phù An An suy nghĩ ở trong lòng, nhưng mà cơ thể rất hăng hái, giơ hai tay lên, hận không thể lại giơ lên hai chân, “tôi rất đồng ý, tôi ủng hộ!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo