Editor: Trâm Rừng
Chờ Nghiêm ca rời đi, Phù An An mới từ phòng bên cạnh chậm chậm từ từ trở về. "Phó ca, nước của anh!"
Phó Ý Chi không có nhận, “tới đây.”
Nghe vậy, cô không khỏi lùi lại một bước, "Phó ca, em đối với Nghiêm ca không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào!"
"Tôi không có hỏi, cô vội vàng cái gì?" Phó Ý Chi nhìn về phía cô.
Phù An An: “Tôi lo lắng anh đang gấp gáp mà.”
"Lo lắng cho tôi hả?"
“...... Không, là tôi cấp bách.” Dù sao, Phó baba cũng không thể sai, nếu có gì sai đó là lỗi của cô.
“Đứng xa như vậy làm gì?” Phó Ý Chi ngước mắt, “sợ tôi ăn cô hả?”
Không phải là cùng một khoảng cách với trước đây sao? Nếu như là ngày xưa, anh còn ước gì cô có thể lăn xa một chút. Phù An An âm thầm phỉ báng trong lòng, nhưng hành động của cô rất thành thật, cô tiến lên hai bước, thêm hai bước nữa, cuối người nhìn về phía anh, “Phó Ca, ngài còn có cái gì phân phó sao?”
Lời vừa dứt, một ngón tay mảnh khảnh nhéo mặt cô. Miệng của Phù An An đột nhiên biến thành miệng cá vàng, trợn to hai mắt nhìn anh: "Phó oa?" Lực ngón tay anh hơi mạnh, nhéo miệng cô hơi đau.
“Ngô!” Phù An An hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó Phó Ý Chi buông tay.
Cô che miệng, trong lòng lại kinh hãi! Nghiêm ca ở trong lòng Phó ba ba, chính là vảy ngược trong truyền thuyết a! Nhất định là Phó ba ba đang cảnh cáo cô!
Hôm nay anh chỉ bóp mặt thôi, nếu cô nhìn thêm vài lần nữa, lần sau Phó baba nhất định sẽ bóp cổ nhỏ của cô! Cô đã nói rằng cô nhất định không đi nhưng Đại Cường ca nhất quyết bắt cô tới đây.
Bây giờ tốt. Cô trở thành người duy nhất biết những bí mật nhỏ của Phó baba và Nghiêm ca, điều này có chút không thể chịu đựng được.
“Phù An An.” Lại bị gọi tên, cô nhìn sang. Tiếp đó Phó Ý Chi lại không nói gì chỉ như vậy lẳng lặng nhìn vào cô.
Một lúc sau, ánh mắt của anh rời khỏi đôi môi hồng hào của cô, khoanh chân và dựa vào lưng ghế, “đã ngày thứ ba rồi, cô không có hành động gì sao?”
Phù An An ngơ ngác nhìn qua rồi nhớ lại kế hoạch của mình trong hai ba ngày sắp tới, "Là như thế này Phó ca. Chẳng phải còn một hai ngày nữa mới diễn ra vòng chơi tiếp theo. Tôi đã cố gắng huấn luyện chăm chỉ tranh thủ trước khi tiến vào vòng chơi tiếp theo có thể dùng dị năng đặc thù di động hai quyển sách!”
Nói xong, cô đi tới phía trước hai bước, mở ra băng ghế ngồi xuống, có chút đắc ý nói: "Hai ngày nay tôi có chút tiến bộ, để tôi biểu diễn cho anh xem thử!”
Vừa nói, cô vừa cầm một cuốn sách trước mặt Phó Ý Chi, sau đó đưa tay ra, cả cuốn sách bay lên. Mặc dù không giỏi như Phó Ý Chi, nhưng mà cô đã nắm bắt được cảm giác kia.
“Phó Ca, như thế nào?” Phù An An mong đợi hỏi.
“...... Không tệ.” Phó Ý Chi gật đầu, tiếp đó lại nói, "Dị năng của cô là không gian, không chỉ sử dụng để thao túng đồ vật, cô có thể thử đem những đồ vật này bỏ vào không gian xem sao."
Trong hiện thực sao? Cô đã thử qua, nhưng cũng chỉ có khuy măng sét, kim thêu hoa và những vật nhỏ như vậy mới có thể bỏ vào. Bởi vì những thứ có thể cho vào quá nhỏ, cô có hơi xấu hổ khi nói về nó. Bây giờ khi được hỏi tới, cô phải giả vờ như vừa mới biết được.
Nghe vậy, Phù An An gật đầu, "Phó ca, anh nói đúng, tôi sẽ thử!" Cô nói xong liền chạy thật nhanh.
Tầng dưới. Trong đại sảnh, một mình Tô Sầm đang rảnh rỗi ngồi đó.
Nhìn thấy Nghiêm Sâm Bác đi xuống liền lên tiếng chào hỏi, “như thế nào?”
“Rất tốt.” Nghiêm Sâm Bác mỉm cười, ngón tay khẽ nâng lại kính mắt.
“Cậu biết tôi đang nói cái gì sao? Lại trả lời ngay là rất tốt.”
Tô Sầm ngồi dậy rồi nhìn anh, sau đó chỉ lên trên lầu, "Lão Nghiêm, với tư cách là người được Phó gia coi trọng nhất, cậu đã phát hiện ra chưa? Phó gia đối với Tiểu An An có ý tứ!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo