Editor: Trâm Rừng
Lục Thận mang theo nụ cười hơi có thâm ý nhìn về phía anh, “Phó tiên sinh nhìn thanh tâm quả dục, nguyên lai...... Cũng có một mặt như thế.”
Những người xung quanh không thể giải thích được. Trong mắt họ, Phó Ý Chi chỉ dừng lại hai giây một cách kỳ lạ. Đột nhiên, thái độ của hai người họ thay đổi rõ rệt, điều này khiến những người ở cả hai bên đều cảm thấy rất kỳ lạ.
“Lục tiên sinh, rất có hứng thú.”Phó Ý Chi rũ mắt xuống cong môi, sau đó nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, dường như chỉ là một động tác nhỏ và đơn giản, nhưng ngay lúc chiếc cốc được đặt xuống.
Cả phòng đột nhiên phịch một tiếng tiếng vang. Đèn xung quanh vỡ tung, những bức tranh treo trên tường rơi xuống, mặt kính trên mặt bàn nứt ra như mạng nhện, thậm chí cả chiếc ghế sô pha mà Lục Thận đang ngồi cũng bị xé toạc.
Chỉ có nơi Phó Ý Chi đang ngồi và chiếc cốc nhỏ trên bàn là không bị hư hại chút nào. Đèn khẩn cấp trong phòng bật sáng. Chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Ý Chi, nụ cười trở thành ảo ảnh và sự thờ ơ đạt đến cực điểm.
Những người ban đầu muốn chạy ra ngoài để gọi cứu viện đã bị Nghiêm Sâm Bác và những người khác chặn lại ở cửa.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng. Thẳng cho đến khi Lục Thận đứng lên vỗ vỗ tay, “vẫn là Phó gia lợi hại, Lục mỗ bội phục.”
Trong biệt thự. Phù An An đang ăn cơm dưỡng sinh khỏe mạnh. Vừa ăn cơm vừa xem TV, bởi vì những người trên đó trêu đến cười ha ha.
Cho đến khi cô nhìn thấy vài chiếc ô tô bên ngoài nhanh chóng lái vào. Là Phó Ý Chi bọn họ đã trở về.
Phù An An ngồi trên ghế, nhìn họ vào cửa, nhiệt tình chào hỏi: “Phó Ca, các anh đã về rồi. Ăn tối hay chưa? Hôm nay nhà bếp làm..." Phù An An còn chưa nói xong, Phó Ý Chi đã đi thẳng lên tầng sáu mà không thèm ngó nghiêng. Đi đường mang gió, nổi giận đùng đùng. Khiến cho cô một mặt mộng bức.
Cô chỉ vào người đang đi thang máy lên, thấp giọng hỏi hai anh em còn lại: “Sao vậy?”
Mấy vị nhị ca lúc này cũng rất mờ mịt. Ngay cả Nghiêm ca tâm lý nhất cũng không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cho Phó gia tức giận như vậy.
Đại gia trưởng tâm tình không tốt, mấy người bọn họ đều chỉ có cẩn thận cầu sinh tại trong khe hẹp.
Trên lầu yên lặng hồi lâu. Tô Sầm đột nhiên nhìn thấy Phù An An không tim không phổi ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, đi tới nhéo lổ tai của cô, "An An, tổ chức có một nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu giao cho cô!"
“...... Tôi không muốn.” Những thứ có từ 'cực kỳ' và 'quan trọng' thường không phải là điều tốt.
“Ngoan, đi lên trên lầu xem xem Phó gia đang làm gì.”Tô Sầm âu yếm xoa đầu chó Phù An An, "Phó gia yêu con nhất."
"Phó ca là người có lòng vị tha, công tư phân minh, đối với mọi người đều công bằng, chính trực, cởi mở, là Bao Chửng đương thời, có được không?" Phù An An mãnh liệt lắc đầu, cả khuôn mặt đều là tôi đã hiểu tất cả nhìn về phía Tô Sầm, "Anh đã làm Phó ca tức giận đúng không? Viết bản tự kiểm điểm giao nộp đi."
Tô Sầm nghe xong có chút nghẹn ngào, thằng nhóc xui xẻo này!
“Hai cái 8888 có đi hay không?”
“Không đi.”
“4 cái 8888?”
“Đại Cường Ca, anh xem tôi giống hạng người như vậy sao?” Phù An An lắc đầu, "Cho dù anh có cho tôi 88888, tôi cũng không đi!" Kể từ khi Phó baba đưa cho cô một tấm thẻ đen, cô đã ngừng làm dịch vụ chân chạy việc này rồi.
Mềm không được, vậy cũng chỉ có thể mạnh bạo. Anh Đại Cường cởi áo ngoài, để lộ cơ bắp săn chắc như con bò già Hoa Trạch nam.
Dùng vũ lực đẩy Phù An An cùng với ghế sofa vào thang máy, nhấn nút ở tầng sáu rồi vẫy tay với Phù An An đang choáng váng bên trong. “Yên tâm, Phó gia sẽ không trách cô đâu.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo