Editor: Trâm Rừng
Ở phía bên kia, một phòng riêng trong một câu lạc bộ cao cấp.
Bên ngoài được bảo vệ nghiêm ngặt, có tám hoặc chín người tập trung bên trong. Nó được chia thành hai phe rõ ràng, có thể thấy rõ ràng rằng hai người ngồi ở giữa ghế sô pha là hai nhân vật chính duy nhất trong căn phòng riêng tư này.
“Phó tiên sinh, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Người đàn ông ngồi đối diện nở một nụ cười dịu dàng, nhưng chiếc mũi chim ưng và đôi lông mày dài đột ngột phá hủy sự hài hòa đó.
Người đàn ông nâng ly. Người này chính là Lục Thận trong truyền thuyết. Trong trò chơi, bất cứ khi nào một người chơi có kinh nghiệm đề cập đến một người trong số họ thì tự nhiên sẽ nghĩ đến người còn lại kia.
Với tư cách là người đứng đầu của hai phe lớn trong trò chơi, những gì họ nghĩ trong đầu đương nhiên là vua không thể gặp vua. Nếu có gặp nhau thì ngươi chết hoặc ta chết, chẳng có kết quả gì tốt đẹp cả.
Lúc này, Phó Ý Chi cũng nâng ly rượu lên, hai người chạm ly vào nhau trong không trung, đạt thành một nhận thức chung nào đó.
Sau khi nói xong công việc chính, Lục Thận liếc nhìn những người đứng phía sau Phó Ý Chi, “ Đúng rồi, tôi nghe nói Phó tiên sinh lại có thêm một cánh tay mới đắc lực, sao không thấy anh mang người tới?”
“Trẻ tuổi, còn cần rèn luyện thêm.” Phó Ý Chi tùy ý dựa vào ghế sô pha, ánh mắt quét qua những người phía sau Lục Thận một lượt.
"Lục tiên sinh lần này lại mang theo mấy cái gương mặt mới, nghe nói trong tay ngươi có một vị tướng khá mạnh tên là Chúc Ngự, không biết... Là ai?"
"Phó tiên sinh có một trí nhớ thực sự tốt, những người mới trong tổ chức tự nhiên cần rất nhiều sự đề bạt."
Nghe vậy, Lục Thận mỉm cười, sau đó đau lòng nói: "Về phần Chúc Ngự, cậu ta quá kiêu ngạo khi đắc tội với người mà cậu ấy không nên, bây giờ cậu ấy vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."
Phó Ý Chi không thay đổi sắc mặt khi nghe những lời đó, để Nghiêm Sâm Bác đứng bên cạnh rót rượu cho anh, “Người như vậy chính xác cần Lục tiên sinh dạy dỗ cho tốt.”
Lục Thận liếc anh một cái, "Tôi đương nhiên có thể dạy, không biết đối phương có thể hay không nương tay, dù sao đứa nhỏ này là người tôi yêu thương nhất.”
"Vì người bên kia sẽ không tỏ lòng thương sót nên hãy quên người này đi. Anh Lục thích nhiều đứa trẻ như vậy, có đứa thứ nhất thì còn có đứa thứ hai, đứa thứ ba…” Nghe vậy, Phó Ý Chi nâng ly về phía Lục Thận, mỉm cười uống cạn rượu đỏ trong ly.
Phù An An tuyệt đối chưa thấy qua thời điểm Phó baba của cô có thể ôn tồn lễ độ, chuyện trò vui vẻ như thế.
Lục Thận cười lắc đầu, sau đó cầm ly rượu lên, "Phó tiên sinh, anh không suy nghĩ một chút sao?"
"Đây hẳn là điều mà Lục Tiên sinh nên cân nhắc." Phó Ý Chi nghe vậy, đem vấn đề đẩy trở về. Hai lão già đánh thái cực.
Mặc dù ban đầu không tính là tốt đẹp gì nhưng vẫn là một bầu không khí hòa thuận, vì việc này mà sóng ngầm đã cuồn cuộn nổi lên.
Đúng lúc này, Lục Thận đột nhiên ngồi thẳng dậy, bưng ly rượu đầy lên, "Phó tiên sinh, tôi muốn mời anh một ly."
Nương theo tiếng va chạm dòn dã của thủy tinh. Tay cầm ly rượu của Phó Ý Chi hơi khựng lại. Căn phòng trở nên tối đen và mọi người xung quanh đều biến mất.
Một đôi bàn chân trắng như sữa mạnh dạn dẫm lên trên đùi của anh. Những ngón chân tròn trịa như ngọc trai, phía trên hiện ra màu trắng hồng, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với chiếc quần âu màu đen. Bàn chân nhỏ nhắn, một cái tay liền có thể nắm chặt.
“Phó Ca~” Giọng nói quen thuộc này mang theo một chút nũng nịu. Phó Ý Chi ngước mắt lên nhìn Phù An An trước mặt mình. Ngay sau đó cô đã ngồi ở trên đùi của mình. Phó Ý Chi thấy vậy, nhíu mày, vừa định khiển trách bảo cô đi xuống, lòng bàn tay của anh đã nắm lấy eo cô.
“Phó, Phó Ca.” Người trong ngực trở nên thở dốc, giống như một con mèo nhỏ đang dụ dỗ, đến gần anh, há miệng cắn nhẹ quả táo Adam của anh. Yết hầu của Phó Ý Chi di chuyển lên xuống. Tiếp đó bốn phía đột nhiên sáng lên, hết thảy tan thành mây khói.
Phó Ý Chi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo