Editor: Trâm Rừng

“Được chưa.” Phó Ý Chi thấy cô đang ngơ ngác, vỗ vào đầu cô để thu hút sự chú ý của cô, "Khi giai đoạn thứ ba mở ra, cô sẽ biết thêm thông tin về trò chơi. Điều cô phải làm bây giờ là di chuyển nút áo trước mặt này."

Nói xong, anh đi ra ngoài, để lại Phù An An một mình trong phòng để cô có không gian giác ngộ.

Khuy măng sét tròn nhỏ, có vẻ như Phó baba làm nó di chuyển một cách dễ dàng, nhưng bản thân Phù An An... Cô đã ở đó cả buổi sáng, lác mắt rồi nhìn ra ngoài không dưới năm lần, chiếc nút áo cũng không di chuyển dù chỉ một chút xíu nào.

Phù An An chớp mắt, đứng dậy ra ngoài hít thở không khí. Nếu cô cứ nhìn chằm chằm như vậy cô sẽ bị mù mắt mất.

-----------------------------------

“Đi vào đi.” Ánh mắt Phó Ý Chi bắt gặp Phù An An đang lắc lư ngoài cửa, anh bấm điện thoại trong nhà gọi người hầu dưới lầu mang cơm trưa lên.

Bình thường trong biệt thự, mọi người chỉ thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, ban ngày mỗi người đều có lịch trình bận rộn của mình nên đương nhiên không ăn trưa cùng nhau. Ngay cả khi cô và Phó Ý Chi không ở xa, Phù An An cũng thường ăn một mình ở trong phòng.

Thấy thức ăn được dọn lên, Phù An An ngồi ngay bên cạnh Phó Ý Chi, nhìn một bàn đồ ăn rất thanh đạm rồi giơ tay hỏi, "Phó ca, có thể cho tôi một tách trà trái cây siêu tốt cho sức khỏe và món khoai tây chiên giòn giòn ngon miệng được không?"

Phó Ý Chi: “không thể” Đây không phải trò chơi, anh không thể để cô tự phóng túng như vậy được.

Oh SHIT. Phù An An đột nhiên phát hiện ra những nhược điểm của việc huấn luyện dưới quyền của Phó baba.

"Vậy thì Phó ca, tôi đột nhiên không cảm thấy đói, tôi có thể ..."

"Nếu không đói bụng, vậy trước tiên đọc văn kiện này đi." Ngón tay của Phó Ý Chi chỉ vào một phần tư liệu để ở bên cạnh, đem Phù An An muốn chạy về tự mở bàn tiệc riêng trong phòng trị đến sít sao.

Phù An An giận mà không dám nói gì, tiếp nhận tư liệu rồi thành thành thật thật xem từng tờ một. Trên tư liệu là thông tin về chương trình đào tạo mới và nội dung công việc của cô.

Nội dung công việc? Phù An An nhìn kỹ một chút. Chức vụ: Trợ lý đặc biệt?

“Phó Ca, tôi là làm...... Trợ lý cho ai vậy?”

“Cô cảm thấy mình có thể làm trợ lý cho ai?” Phó Ý Chi nhấp một ngụm trà, “bất quá chỉ là một chức quan nhàn tản để có thể cho cô treo tên lên bên trong tổ chức.”

Nghe vậy, Phù An An có gan hỏi một câu quan trọng: “Có lương không?”

Đối đầu với ánh mắt của Phó ba ba nhìn tới, Phù An An chân thành nháy mắt mấy cái, “Phó Ca, tôi nghèo khó.”

Thật sự nghèo! Thẻ ngân hàng 500,000 mà Nghiêm ca đưa cho cô là dùng để chơi game, trong thực tế cô không dám tiêu bừa bãi một xu nào. Anh Từ cũng đưa cho cô 500.000 nhân dân tệ, nhưng số tiền quá lớn nên cô cũng không dám lấy. Chỉ có vào ngày thường, cô đã lừa Đại Cường ca rất nhiều, giúp anh ấy chạy tới chạy lui vài lần, kiếm được mấy vạn. Nhưng số tiền đó không chịu nổi cho cô giả trang hảo hán trong lần tiểu thanh mai gặp tên cặn bã lần trước. Bây giờ cô đã không có gì cả......

Phù An An thận trọng nhưng ngoan ngoãn nhìn Phó Ý Chi, dù sao thì Phó baba cũng là một cây Nhân dân tệ biết đi. Hơn nữa còn có mối quan hệ đồng sinh cộng tử nên cô xài quen.

Phó Ý Chi liếc nhìn cô, sau đó đứng dậy đi đến bàn làm việc, kéo ngăn kéo bên cạnh lấy ra một tấm thẻ và ném nó trước mặt cô, “cầm lấy đi.”

Lại là một tấm thẻ! Còn đen thui không có ký hiệu gì! Bàn tay nhỏ của Phù An An không biết đặt ở nơi nào "Phó ca, cái này không tốt lắm đâu!"

"Cô không muốn tiền lương sao?" Phó Ý Chi lạnh nhạt nói, "Thẻ phụ này có giới hạn một lần thanh toán là 500.000, mật khẩu là 118603."

Giới hạn thanh toán một lần là 500.000! Đôi mắt nhỏ nghèo khó tội nghiệp của Phù An An chớp chớp mấy cái mới không bị đồng tiền mê hoặc, "Không, không, không! Cái này quá nhiều, tôi không đáng giá."

Nghe vậy, Phó Ý Chi cười thầm, "Loại thời điểm này cô lại nhận thức rõ ràng về bản thân. Cô nghĩ rằng tôi còn thiếu một ít tiền như vậy?”

Đại lão có vài mỏ vàng khẳng định không thiếu tiền a! Phù An An đã bị thuyết phục bởi sự hào phóng của Phó baba, những người nghèo khó như cô có dạ dày không tốt rất thích hợp để ăn cơm mềm! ( ý chỉ ăn bám)

Phù An An cẩn thận bỏ thẻ ngân hàng vào túi, sau đó mở ghi chú điện thoại, "Phó ca, mật khẩu là gì? Vừa rồi tôi nghe không rõ."

1.42670 sec| 2391.891 kb