Editor: Trâm Rừng

“Điều này thì có cái gì kỳ quái đâu.” Chương Tân Thành khoanh tay nhìn theo bóng lưng Phù An An đi lên lầu, "Nếu như cậu có thể phối hợp với Phó gia mỗi vòng trò chơi, anh ấy sẽ chú ý đến cậu nhiều hơn." Lý do rất đơn giản lại tự nhiên như vậy.

“Phải không?” Nghe lời giải thích này, Tô Sầm cảm thấy có lý, nhưng cũng cảm thấy lý do này cũng quá hời hợt đi.

Đáng tiếc mọi người đều rất bận rộn, không ai trả lời câu hỏi của anh ta nên đều quay về làm việc của mình. Trong nháy mắt trong đại sảnh đã không còn ai.

Ngày hôm sau, Phù An An lên lầu báo cáo sớm mười phút. Phó Ý Chi đã đợi cô từ lâu.

“Phó Ca buổi sáng tốt lành!”

Phù An An bước vào phòng tò mò nhìn quanh. Cô cũng đã từng lên lầu sáu này không biết bao nhiêu lần, nhưng cô cũng chỉ ở trong thư phòng. Đây là lần đầu tiên cô đi theo sau Phó baba tham quan những nơi khác.

Toàn bộ tầng sáu là địa bàn của Phó Ý Chi, có phòng tập thể dục và phòng huấn luyện, Phù An An thậm chí còn nhìn thấy một căn phòng bí mật dùng để huấn luyện bắn súng, toàn bộ bức tường được bao phủ bởi các loại súng. Không có gì kỳ lạ khi anh hiếm khi đi xuống dưới lầu!

Phù An An đi theo anh xuống đến trong cùng, một căn phòng trắng tinh, trống rỗng. Chỉ để duy nhất một bộ bàn ghế trắng tinh.

Cái này để làm gì? Phù An An nhìn xem rất kỳ quái.

Phó Ý Chi đi đến bên bàn, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào lưng ghế, "Ngồi lên đi."

Phù An An ngoan ngoãn nghe theo, "Phó ca, chúng ta tới đây làm gì?"

Phó Ý Chi lấy một chiếc khuy măng sét bằng đá cẩm thạch đen từ trong tay áo ra đặt nó lên bàn. Bên dưới màu trắng tinh khôi đối lập với nút áo đen tuyền vô cùng bắt mắt.

“Bây giờ tập trung lực chú ý, nhìn chằm chằm vào nó.”

“Gì?” Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.

“Huấn luyện tinh thần lực của cô.” Phó Ý Chi hiếm thấy giải thích với cô một lần, tiếp đó lại hỏi "Hay là cô còn muốn sử dụng một lần không gian dị năng trong trò chơi, sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngũ quan đều chảy máu?"

Nghe điều này, Phù An An chợt nhận ra rằng Phó baba đang muốn rèn luyện khả năng không gian của cô! Khó trách muốn đích thân dạy bảo cô.

"Hiểu!" Phù An An nhìn chằm chằm vào cái nút theo lời của Phó Ý Chi một cách tập trung, và cô đã thành công trong một phút ... Trở nên lác mắt.

Phó Ý Chi đùng một cái vỗ lên đầu của cô, “Để cho cô tập trung lực chú ý, không phải kêu cô làm điều kỳ quái.”

Phù An An bỗng nhiên nháy mắt mấy cái, đem con ngươi khôi phục lại bình thường sau đó rất ủy khuất nói “Phó Ca, tôi không có làm gì kỳ quái.” Nghiêm túc đấy!

Phó Ý Chi:......

Nhìn bộ dạng Phó baba nói không nên lời, Phù An An cọ cọ sờ sờ mà đứng lên, “Hay là...... Phó Ca, anh làm mẫu trước đi.”

Phó Ý Chi nhìn cô, chỉ vào cái nút trên bàn. Một màn thần kỳ xuất hiện! Theo đầu ngón tay của anh, nút áo bắt đầu chậm rãi run lên, sau đó nâng lên.

Nâng lên! Nút áo lộn lên cao rồi lại xuống trong lòng bàn tay của Phó Ý Chi, như thể có phép thuật.

“Cái này, cái này làm sao làm được!” Phù An An ngạc nhiên cầm nút áo lên, nhân tiện kiểm tra tay của Phó Ý Chi. Nút áo là nút áo bình thường, tay cũng không có vấn đề hay đạo cụ gì, đây không phải là ảo thuật.

“Tinh, tinh thần lực?” Phù An An lắp bắp lặp lại từ mà Phó baba đã nói trước đó, kinh ngạc suy nghĩ cẩn thận sau đó kinh hãi -- "Trò chơi thành hiện thực?!"

"Ừ, nó đang bắt đầu ảnh hưởng đến thực tế."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phù An An cắn môi bắt đầu suy nghĩ trong đầu. Trò chơi này là cái quái gì vậy? Nó xuất hiện với mục đích gì? Nó cuối cùng lại biến thành cái dạng gì? Nó sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, người chơi hay thậm chí là thế giới bên ngoài như thế nào?

Phù An An đột nhiên phát hiện ra rằng cô đã trải qua rất nhiều vòng trong trò chơi, nhưng cô không biết gì về nó!

0.07464 sec| 2413.5 kb