Editor: Trâm Rừng

【Trừ khi nhân vật chết trong trò chơi, còn lại những người khác gây sát thương trong trò chơi cũng không ảnh hưởng gì đến đời thực.】

Thế là tốt rồi. Phù An An nghe vậy, lập tức an tâm.

Ra khỏi trò chơi, hung hăng ngáp một cái ngáp thật dài. Sau khi thoát game lần đầu tiên cô ấy cảm thấy rất mệt mỏi và ngủ suốt cho đến đêm khuya. Khi tỉnh lại vừa tới thời gian ăn cơm ~

“Nghiêm ca, sư phụ, Từ ca, Đại Cường Ca, chào buổi tối!” Phù An An khí thế mười phần chào hỏi với bọn họ rồi ngồi tại chỗ chờ ăn cơm. Đợi không bao lâu, Phó Ý Chi cũng đi xuống.

Món ăn hôm nay phi thường phong phú, nhưng bởi vì ảnh hưởng của ván cờ lần trước, Phù An An từ bỏ gà vịt cá trên bàn, chuyên chú vào cua tôm trước mặt.

Cua ăn ngon thật nhưng không dễ bóc. Ngón tay của Phù An An bị vỏ cua cứng đâm vài lần đau đớn, cô ngao ngao kêu mấy tiếng sau đó tiếp tục bốc cua.

Tô Sầm trông thấy có vẻ buồn cười, "Tiểu An An, nếu tôi là người thích ăn cua như cô, tôi sẽ sản xuất một chiếc máy bóc vỏ lấy thịt."

“Có không?” Phù An An đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này, từ biểu hiện của cô có thể suy ra rằng cô rất muốn mua nó.

"Không." Anh Đại cường phá vỡ mộng tưởng của cô, "Nhưng cô có thể sử dụng bộ não nhỏ của mình để tạo ra một cái, có thể cô sẽ kiếm được cả một gia tài. Nhưng điều này không có khả năng bằng việc cô tìm một người bạn trai giúp cô bóc vỏ."

Tìm bạn trai giúp lột con cua? Phù An An đột nhiên nghĩ đến vị nam chính đã giết hết cả nhà của nữ chính trong một bộ phim thần tượng nào đó, không khỏi lắc đầu, chọn bạn trai là đi mạo hiểm, yêu đương cũng phải cẩn thận. Nhưng nghĩ lại nếu cô thực sự muốn tìm bạn trai...

“Đúng vậy ha. Ngay cả một con cua cũng không lột cho tôi thì loại bạn trai như vậy cần để làm gì?”

Cô có thể thêm điều kiện này trong lựa chọn bạn trai! Phù An An gật đầu tán thành và nhân tiện giơ ngón tay cái lên với Tô Sầm "Anh Đại Cường quả nhiên có cái nhìn sâu sắc."

Thấy vậy, Nghiêm Sâm Bác rút lại cái tay đang cầm con cua, ánh mắt không có dấu vết len lén liếc nhìn Phó Ý Chi rồi nhìn về phía Tô Sầm mỉm cười.

Nhận được ánh mắt của Nghiêm Sâm Bác, Tô Sầm chợt nhớ ra rằng anh chỉ mới lấy lại được một phần làn da trắng, anh tin rằng anh sẽ sớm trở lại là anh chàng đẹp trai thống trị sàn nhảy.

Một bữa cơm ăn đến vui vẻ hòa thuận. Sau khi ăn xong, Phó Ý Chi nhìn lướt qua vài người, bàn ăn đột nhiên yên tĩnh. Xem xét tình hình này chắc là lão đại có lời muốn nói.

Phù An An ngồi xuống nghiêm túc nghe giảng. Phó Ý Chi liếc cô một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Từ nay về sau huấn luyện cùng với tôi."

Hả?! Phù An An nghe thấy vậy thì sửng sốt, điều này không tốt lắm đâu, mặc dù Phó baba có thể cho rằng cô là một tài năng tốt và muốn tập trung bồi dưỡng cô, nhưng Chương sư phụ sẽ không nỡ lòng chia tay người học trò yêu quý của mình.

“Được.” Chương Tân Thành gật gật đầu, cũng không hỏi gì, chỉ cần là Phó gia nói, anh đều trăm phần trăm thực hiện. Quyết định như vậy đi, không có một chút lưu luyến nào.

“Ừ.” Phó Ý Chi đứng dậy, nói: "Bảy giờ sáng mai, đến thư phòng báo cáo", rồi đi lên lầu.

Phù An An nhìn về phía Chương Tân Thành, "Sư phụ, người sẽ không luyến tiếc cùng tôi chia tay sao?"

"Chia tay cái gì mà chia tay, chúng ta cùng chung dưới một mái nhà." Chương Tân Thành vẻ mặt kiên định nghiêm túc nói, "Hãy đi theo Phó gia, cô có thể học hỏi được nhiều hơn là học ở chổ tôi."

Những người khác hành động như thể cô đã kiếm được một món hời lớn. Suy nghĩ kỹ lại thì được Phó ca huấn luyện riêng... dường như thực sự có lợi.

Phát hiện mình chiếm tiện nghi nên Phù An An cười hắc hắc, "Vậy sư phụ, các ca ca, tôi đi lên trước, ngủ ngon."

Tô Sầm nhìn bóng lưng rời đi của Phù An An, im lặng một lúc rồi hỏi những người khác, "Mọi người có cảm thấy rằng Phó gia dường như rất coi trọng Phù An An không?"

2.20033 sec| 2392.047 kb