Editor: Trâm Rừng

Thần kinh của Phù An An căng thẳng, cô hốt hoảng lao xuống lầu. Vội vàng đi được nửa đường, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Phù An An buông tay bịt mũi ra hít không khí vào. Đúng rồi! Là mùi hương.

Cô đã không ngửi thấy mùi thơm của Phó Ý Chi kể từ khi cô ngã xuống. Theo nguyên tắc, trên người ai cũng có mùi hương, chỉ có hai khả năng có thể không ngửi được.

Hoặc là cùng giới tính.

Hoặc là đã chết.

Phó baba không thể là người cùng giới tính với cô được, anh đã luôn bất động như thế nãy giờ. Phù An An khó khăn nghĩ đến khả năng thứ hai, cuối cùng hít một ngụm khí lạnh.

“Phó Ca, Phó Ca!” Phù An An chạy lên tầng hai, lao thẳng vào căn phòng Phó Ý Chi đang ở, thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế bất động, nước mắt của cô lăn dài, cô không thể tin vào suy đoán của mình.

“Phó, Phó Ca anh như thế nào rồi? Phó Ca, anh nói một câu đi? Phó Ca, anh tỉnh lại đi!”

Phù An An ngồi xổm ở trước mặt anh, muốn chạm vào anh nhưng lại không dám, sợ sờ vào tay chính là thi thể lạnh lẽo của anh. Bây giờ nhìn trạng thái của anh như là mới chết không lâu, cơ thể hơi cứng ngắc, chính là bộ dáng chết không nhắm mắt.

Phù An An run rẩy đi kiểm tra hơi thở, anh thật sự không còn thở nữa. "Anh đừng chết!"

Phù An An không thể tin rằng một người đầy tài năng như Phó baba có thể chết một cách lặng lẽ như vậy.

Lúc đầu, cô đi nương nhờ anh với mục đích ôm lấy đùi anh. Nhưng ở chung lâu như vậy, bọn họ sống chết có nhau, anh cứu cô rất nhiều lần, còn đối với cô đặc biệt tốt. Trong lòng của Phù An An, địa vị của Phó Ý Chi thật ra chỉ thấp hơn ông bà nội của cô một chút thôi.

"Phó ca của tôi! Ai đã làm điều này? Ai đã làm điều này!" Phù An An càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt từng hạt rơi xuống thậm chí cô còn khóc ra tiếng heo kêu.

“Tôi còn chưa có chết, ngươi khóc như heo làm gì?” Một âm thanh khàn khàn vang lên, con ngươi của Phó Ý Chi đột nhiên động đậy, đôi mắt đỏ tươi nhìn về phía cô.

Phù An An-- người đang đi đến chỗ thương tâm: Hả?

Không thể phủ nhận rằng hành vi của cô khiến anh khá hài lòng, Phó Ý Chi hơi nhếch môi nhưng ngay sau đó khuôn mặt anh lại trầm xuống, "Đi ra ngoài"

"Gì?" Phù An An sững sờ, sự bi thương của cô còn không có đi qua đã gặp phải sự xua đuổi vô tình của Phó baba sao?

Phù An An ngồi ở trước mặt anh, trong lòng có một tỷ tỷ điểm lo lắng, "Anh nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra trước? Tại sao anh không còn tỏa ra mùi thơm nữa? Hơn nữa vừa rồi anh rất giống như là …” đã chết.

"Trạng thái này bây giờ có ảnh hưởng đến anh không? Anh có thể nhịn thêm hai mươi phút nữa được không?" Phù An An nhìn xem trên cổ của Phó Ý Chi nhô ra gân xanh, còn có trên mu bàn tay toát ra những mạch máu bởi vì nắm quá chặt.

Rõ ràng là anh đang phải chịu đựng một điều gì đó rất đau đớn. Phù An An gấp gáp hướng anh rống lên một tiếng, “anh không thoải mái thì phải nói ra!”

“Phù An An!” Thanh âm của anh càng thêm khàn khàn, đột nhiên dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn cô, ánh mắt có chút yêu dã quỷ dị. Cái này đặc biệt giống như trong tiểu thuyết miêu tả, bộ dáng của võ lâm cao thủ chính phái luyện công đến tẩu hỏa nhập ma.

“Phó, Phó Ca.” Thấy anh như vậy, Phù An An không hiểu sao lùi lại một bước nhỏ.

"Cô không muốn biết tôi thế nào sao?"

"Vâng."

“Tới đây.” Phù An An nhìn Phó Ý Chi đưa tay về phía cô, run rẩy duỗi móng vuốt của mình ra.

Đột nhiên, Phó Ý Chi kéo một cái làm Phù An An lao về phía trước.

“Phó Ca, anh......” Trước khi Phù An An có thể nói xong, những từ đó đã mắc kẹt trong cổ họng cô.

Trời ơi! Tay của Phó baba đang để ở đâu vậy?! Miệng anh đang dán vào đâu?

Phù An An hoảng sợ đẩy anh ra sau đó nhảy về phía sau hai lần.

"Phó ca, anh đang làm gì vậy, tôi là Phù An An đây!"

Đôi mắt đỏ tươi của Phó Ý Chi nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng của anh vẽ ra một đường cong gợi cảm và quyến rũ mà ngày thường sẽ không bao giờ xuất hiện. "Tôi cho cô ba mươi giây, nếu cô không quay đầu lại, tôi có thể thả cô đi."

1.31008 sec| 2390.477 kb