Editor: Trâm Rừng

Phó Ý Chi một mực không lộ diện khiến trái tim của Phù An An vẫn luôn treo lơ lửng.

Trở lại phòng, Phù An An vô thức gặm ngón tay. Chắc không phải là Phó ba ba muốn cho tự cô chủ động đi nhận sai đi?

Phù An An đã suy nghĩ về điều này nên cả đêm không ngủ ngon. Sáng sớm, mang quầng thâm to dưới mắt, cô do dự đứng trước cầu thang dẫn lên tầng sáu. Cô đi tới đi lui nhiều lần, thậm chí mấy người hầu quét dọn trong biệt thự cũng mấy lần nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Rụt đầu là một đao, đưa đầu cũng là một đao. Phù An An quyết định chắc chắn, nhắm mắt lại xông đi lên, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.

"Phó ca! Chuyện trong trò chơi lần này là sai lầm của tôi, thật xin lỗi! Là tôi không có ý chí kiên định mới bị ma quỷ ám ảnh làm ô nhục anh, xin anh hãy trừng phạt tôi đi!"

Nói xong, cô thẳng tắp cúi người chín mươi độ, không có mặt mũi nào mà nhìn Phó Ý Chi.

Trong phòng an tĩnh một chút. Sau đó một giọng nói khác vang lên: "Tiên sinh, An An có chuyện tìm anh, tôi đi xuống trước."

Nghe vậy, Phù An An đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Nghiêm Sâm Bác đang mỉm cười bước ra ngoài, trái tim cô chợt lạnh. Xong, chết chắc rồi. Ước mơ nhỏ bé “nhận lỗi và khoan hồng” của Phù An An đã tan thành mây khói.

Phó Ý Chi ngồi sau bàn làm việc, cài nút áo sơ mi lụa đen đến nút trên cùng, giọng nói lạnh lùng giống như tiếng gõ vào kim loại quý, không hề có chút nào khàn khàn so với ngày hôm đó, cùng với người hôm qua tưởng chừng như hai người khác nhau "Biết lỗi rồi?"

Âm thanh như đánh trúng tim cô, Phù An An gật đầu lia lịa. Đôi mắt màu nâu sẫm của Phó Ý Chi nhìn Phù An An, thấy ánh mắt né tránh của cô, trên mặt anh không có biểu cảm gì.

Căn phòng yên lặng nửa phút, “lần này coi như xong, lần sau không cho tái phạm như vậy nữa.”

Hả? Dễ dàng như vậy đã tha cho cô đi? Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất nhưng không ngờ kết quả lại ngoài ý muốn.

“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt có bảo bối sao?” Phó Ý Chi thanh âm lạnh lùng, giống hệt thái độ mà hắn đối xử với cô thường ngày.

"Tôi, tôi rất vui." Trên mặt Phù An An nở nụ cười ngây ngô.

Mặc dù chuyện kia có chút, có chút làm cho người ta khó chịu, nhưng mà Phó Ca không thèm để ý, thì cô cũng không cần khẩn trương như vậy. Đúng! Xem như là chơi trò chơi bị trượt chân đi.

"Cảm ơn Phó ca! Anh vất vả rồi, Phó ca, tạm biệt, tạm biệt!" Phù An An nói xong liền lao ra ngoài, trút bỏ được gánh nặng trong lòng, bước chân nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhìn thấy Nghiêm Sâm Bác đang đợi bên ngoài thì cô dừng lại, sau khi nghĩ lại, tốt hơn là nên giải thích một chút: "Nghiêm ca, tôi đã kéo chân sau của Phó ca trong trò chơi, xin anh đừng hiểu lầm những gì tôi vừa nói."

"Đại ca tha thứ cho cô?"

“Tha thứ rồi.” Phù An An gật gật đầu, “Phó ca mặt lạnh tim ấm, miệng độc nhưng lòng mềm.”

Mặt lạnh tim nóng, độc miệng mềm lòng? Nghe vậy, trong mắt Nghiêm Sâm Bác lóe lên vẻ khó tin, sau đó anh ta khẽ mỉm cười, "ừ, cô nói rất đúng."

---------------------------

Sau khi nói rõ ràng với Phó ca, Phù An An đã lấy lại được khí thế trước đây. Bởi vì cô bị Diệp Trường Phi đả kích trong trò chơi, nên huấn luyện so với trước tích cực hơn rất nhiều, ngay cả Chương Tân Thành cũng thỉnh thoảng khen cô vài câu.

Điểm khác biệt duy nhất là gần đây cô rất ít lên tầng sáu. "Cô thật sự không muốn đi gửi giúp tôi sao? Một lần 9999." Tô Sầm lại tăng giá cho cô.

Tuy nhiên, Phù An An dường như đã nhìn thấu hồng trần: "Tiền bạc, của cải chỉ là vật ngoài thân. Hiện tại tôi cần phải rèn luyện và học hỏi nhiều hơn nữa, tranh thủ cố gắng trở thành người ưu tú càng sớm càng tốt."

Chương Tân Thành ở một bên nghe vậy gật đầu, rất hài lòng vì tư tưởng giác ngộ cao của Phù An An.

Tô Sầm nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ. Anh ta chỉ ở Châu Phi trong vài ngày, bây giờ ngay cả hành động của tiểu An An cũng trở nên khó hiểu luôn rồi.

--------------------

Mặt khác.

Phó Ý Chi đang ngồi trước cửa sổ nghe Nghiêm Sâm Bác báo cáo, đột nhiên hỏi: "Những người khác trong biệt thự gần đây thế nào?"

Nghiêm Sâm Bác dừng lại lời nói nhìn thoáng qua Phù An An đang chạy bộ ở dưới lầu, "Mọi người đều rất tốt, đặc biệt là An An, gần đây cô ấy đã rất chăm chỉ luyện tập."

Sàng lọc những thông tin mà sếp muốn nghe nhất là một trong những công việc của một trợ lý.

0.12952 sec| 2393.094 kb