Editor: Trâm Rừng
“Đừng đứng ngốc ở đó nữa.”
Phù An An đưa cho anh ta một khẩu súng, "Tự mình tìm một chỗ trốn đi, đừng để mùi hương này ảnh hưởng."
Phù An An nhìn đồng hồ mà cô đặc biệt mang theo khi ra ngoài, "Trò chơi còn một tiếng rưỡi nữa sẽ kết thúc, đừng để lật xe ở giây phút cuối cùng này.”
Nói xong, Phù An An chạy về phía xa. Vào thời khắc cuối cùng này, trò chơi là để tất cả mọi người trong thị trấn chiến đấu đến chết, không có đồng minh, họ chỉ có thể dựa vào chính mình!
Phù An An nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai của cô, nhấc bổng những người này lên sau đó san bằng chướng ngại vật bằng hai phát súng.
Vẻ ngoài dễ thương và mềm mại ban đầu đã biến mất ngay khi cô cầm súng lên. Khoé mắt của cô còn vương một giọt máu đỏ tươi, đôi mắt đỏ tươi cùng ánh mắt lạnh lùng khiến cô vô cùng uy nghiêm.
Thanh niên còn chưa rời đi nhìn thấy cảnh tượng này từ xa há hốc mồm, kinh ngạc không thôi. Chúa ơi, người quản lý thứ sáu này, cô ấy thật đẹp trai! Trái tim của chàng trai đập thình thịch, nhưng vết đánh đỏ còn ngứa ran trên mặt đã khiến anh ta tỉnh táo lại. Quả nhiên, người bình thường không thể nào trở thành người quản lý thứ sáu của Mang được.
Anh chàng liếc nhìn khẩu súng mà Phù An An đưa cho anh ta sau đó chạy theo hướng ngược lại.
Hai giờ cuối cùng này trôi qua vô cùng chậm chạp. Phù An An vừa chạy vừa nhìn thời gian. Cô cảm thấy như thể cả buổi sáng đã trôi qua, trong khi thực tế chỉ trôi qua mới có một giờ.
Phù An An tìm thấy một chiếc máy bán hàng tự động, đập nó ra, ngẫu nhiên lấy ra một chai nước. Ừng ực ừng ực uống xong, một cái tay khác vẫn đang không ngừng bắn ra viên đạn. Đạn trong không gian đã sắp hết, thể lực cũng sắp cạn, nên cô phải tìm một nơi an toàn để tạm nghỉ ngơi.
Mái nhà là nơi tốt nhất, nóc nhà của biệt thự cũng cao hai tầng. Dễ lên, dễ phòng thủ nhưng khó tấn công. Mặc dù khoảng cách trước sau hơi xa, nhưng mà hai bên trái phải lại rất gần.
Phù An An hít một hơi thật sâu, chọn một căn biệt thự gần nhất, đột phá vòng vây, đá tung cửa đi thẳng lên lầu hai. Sau khi leo lên mái nhà thành công và ném những người bên dưới xuống, Phù An An nằm trên mái nhà thở hổn hển.
Lúc nãy chạy thì không thấy rõ, nhưng bây giờ khi nằm xuống, cảm giác mất sức ập đến rất nhanh. Cô có sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ, nhưng cô không thể giữ nó quá lâu, nửa đường có vài lần cô suýt chút nữa đã bị mê hoặc bởi hương thơm. Phù An An mở mắt nhìn trời, lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Mỹ nhân!” Đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông, Phù An An sợ tới mức suýt chút nữa lăn xuống. Là những người đuổi theo cô đã bò lên tới.
Phù An An bắn người đàn ông mất trí này. Đứng trên mái nhà nhìn xuống, có rất nhiều người đã tập trung trên ban công trên tầng hai của biệt thự. Bây giờ cần thiết thay đổi vị trí một lần nữa.
Phù An An hít một hơi thật sâu, tiếp tục chạy nhảy trên mái nhà.
Qua một phút......
Qua 2 phút......
Qua 5 phút......
Qua hai mươi phút......
Mỗi khi cô thấy thời gian trong trò chơi ngày càng ít đi là cô có động lực để tránh xa những người này.
Chỉ còn hai mươi tám phút nữa thôi!
Phù An An vô cùng phấn khích, cô nhìn thấy mái nhà của một căn biệt thự to sau đó cô nhảy dựng lên!
Bang! Nóc phòng bị đạp ra một cái động thật to. Trò chơi gân gà, cô có nặng như thế không hả?! Khi Phù An An ngã xuống, trong đầu cô chỉ còn có điều này!
Giây phút tiếp theo, cô mang theo một đống lớn tro bụi nện lên trên giường của căn nhà này.
Cô chán nản mở mắt ra, vừa vặn đối mắt với một con ngươi đỏ tươi lạnh lùng. Nhìn người quen thuộc trước mặt, tâm trạng vốn thoải mái của Phù An An đột nhiên tăng lên cấp độ cảnh báo thứ mười.
“Phó Ca, xin chào! Quấy rầy anh rồi! Phó ca, tôi xin lỗi!”
Phù An An bịt kín mũi điên cuồng lùi lại phía sau, nếu những thứ bên ngoài là thuốc kích dục loại kém chất lượng, thì mùi hương trên người Phó Ý Chi chính là thuốc kích dục mạnh mẽ nhất.
Cô đã gần như không thể kìm nén trong trò chơi hơn mười ngày trước, huống chi là bây giờ!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo