Editor: Trâm Rừng

Lòng can đảm càng ngày càng lớn. Phó Ý Chi cười lạnh một tiếng, vuốt ve khuôn mặt đầy thịt của cô mấy lần.

Phù An An chìm vào giấc ngủ mơ màng, hình như có ai đó nhét một viên kẹo vào miệng cô. Nhưng nó không phải kẹo ngọt, rất khó ăn, nhưng đem nó để ở trên đầu lưỡi thì cô không cảm thấy đau nữa.

Phù An An ở trong mơ chép chép cái miệng, trở mình tiếp tục ngủ say.

Bị tiêm ba lần thuốc mê, làm cô ngủ suốt ba ngày, trực tiếp đi đến ngày thứ hai mươi bảy của trò chơi. Cô ngủ đến nổi phải truyền cả bình dịch dinh dưỡng.

Cô có cảm giác néu như cô cứ nằm ngủ như thế thì Phó baba có thể đem cô thông quan luôn.

Nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ở trong nhà. Phù An An kéo lê bình truyền nước, dạo qua một vòng ở trong biệt thự. Dưới lầu yên tĩnh, cửa sổ được đóng bằng gỗ, trong nhà dường như không có ai ngoại trừ cô. Không phải chứ, mới nói lão đại có thể mang cô nằm thắng, Phó Ca đi đâu mất rồi?

Lúc này, một bà lão chừng sáu mươi bảy mươi tuổi đi ra, "Cô nương, cô tỉnh rồi."

Hả? Phù An An càng thêm khó hiểu nhìn bà lão, "Bà là..."

“Người bên ngoài đều điên rồi, hôm kia Phó tiên sinh đã cứu tôi, nhờ tôi chăm sóc cho cô.” Bà lão giải thích, “Phó tiên sinh đã đi nơi khác rồi, để tôi nói cho cô biết, khi nào tỉnh lại thì liên lạc với ngài ấy. Thông tin liên lạc ở trong phòng của cô."

"Ồ." Phù An An đi vòng xuống cầu thang sau đó đi lên lần nữa, lần này cô tìm thấy mảnh giấy có ghi số điện thoại mà Phó Ý Chi để lại trên bàn. Điện thoại gọi đi rất nhanh đã được bắt máy.

"Phó ca, bây giờ anh đang ở đâu?"

“Biệt thự phía đông, vị trí hẻo lánh nhất.” Đối diện truyền đến một giọng nói lạnh lùng, “Hãy nghe tôi nói về tình hình mấy ngày nay.”

Trong ba ngày ngủ say, cô đã bỏ lỡ rất nhiều tin tức quan trọng.

Nhóm ngươi đầu tiên là những người đánh mất lý trí. Bây giờ nhóm người này đã hoàn toàn điên cuồng, tấn công người cùng giới một cách bừa bãi, còn lao về phía người khác giới như thể họ đã mất đi ý thức của bản thân. Vì những người không có trí tuệ này mà dân số của thị trấn đã giảm xuống hơn một nửa trong ba ngày. Số người này chiếm hơn 70%

Nhóm người thứ hai chiếm 30% còn lại, chính là những người như bọn họ.

Bụi phấn màu hồng không có ảnh hưởng đối với những người yếu sinh lý và những người già đã qua tuổi sinh sản, còn lại mọi người ai cũng bị ảnh hường. Họ chỉ may mắn hơn một chút so với những người trong số 70% kia. Nhưng loại ảnh hưởng xảy ra trên những người mất lý trí kia cũng tồn tại trên người bọn họ. Cả nam và nữ đều có cảm giác lãnh thổ kỳ lạ, chỉ cần mọi người ở gần nhau trong một phạm vi nhất định, ảnh hưởng của pheromone sẽ ngay lập tức xuất hiện.

Vì lý do an toàn, tất cả các thành viên của đội đã được tách ra.

Nghe vậy, Phù An An đã hiểu ra. Về phần căn biệt thự mà cô đang ở, mọi nguy cơ tiềm tàng xung quanh đã bị bọn họ quét sạch. Nó còn nằm ở trung tâm của các biệt thự khác. Nếu có người thật sự muốn tiến vào, trước tiên sẽ bị đội viên của Mang đang canh giữ ở bên ngoài xử lý.

Bây giờ cô thật sự chỉ cần nằm ở trong phòng là được. Đây có coi như là khổ tận cam lai sao? Mộng tưởng lớn nhất của cô khi ôm đùi không phải là vì được như thế này sao?

Ngày thứ hai mươi tám ở Thị Trấn Tình Yêu, cô vượt qua nó một cách an toàn.

Ngày thứ hai mươi chín ở Thị Trấn Tình Yêu, bình an vượt qua.

Ngày thứ 30 ở Thị Trấn Tình Yêu!

Bị kích thích bởi Diệp Trường Phi nên Phù An An không hề lười biếng mà huấn luyện trong suốt ba ngày. Thậm chí còn tăng thêm huấn luyện ngoài định mức cho chính mình.

Còn có hai giờ cuối cùng nữa là trò chơi kết thúc! Lúc này cô mới dừng lại huấn luyện, tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát.

Bà lão đang đan len ở bên cạnh nhìn Phù An An hỏi: "Trong nồi có canh trứng hấp, tiểu Hoa có muốn ăn không?"

Vừa vặn cô cũng đói bụng. “Ăn!” Phù An An gật đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi đến hơi nước trong canh trứng gà nghiêng qua nghiêng lại bay ra ngoài.

Thơm quá a! Phù An An ngửi hương vị của canh trứng gà, tiếp đó lại ngẩn ra một lúc -- Cửa sổ trong phòng bếp đều đóng kính bằng ván gỗ, gió từ đâu thổi tới?

1.51393 sec| 2393.891 kb