Editor: Trâm Rừng

Là ai? Có chuyện gì đã xảy ra?

Nhìn thấy Diệp Trường Phi biến mất, Phù An An cảm thấy có chút kỳ quái. Trước khi cô có thể suy nghĩ rõ ràng, Phó Ý Chi đã bế cô lên, ôm cô vào khuỷu tay sau đó rời đi.

Một bên khác.

Một số đàn em rải rác không thể chống lại các thành viên của Mang, đều bị bắn tại chỗ hoặc bị bắt. Thấy Phó Ý Chi trở lại, người đàn ông dẫn đầu vội vã chạy tới, "Phó gia, bắt sống được một số người."

Phó Ý Chi nhét Phù An An vào trong xe, liếc nhìn vài người bị ép vào góc tường, "Giết sạch bọn chúng."

"Vâng."

Phù An An thoải mái nên cơn buồn ngủ kéo đến bởi vậy cô không thể nghe rõ những gì họ nói.

Phó Ý Chi lên xe, nhìn thấy vết máu trên mặt cô, "Cô có thấy khó chịu không?"

Phù An An gật gật đầu.

Phó Ý Chi khẽ khẽ hừ một tiếng, đội viên lái xe phía trước vội vàng gọi đồng đội giỏi xử lý vết thương nhất đến đây.

Thêm một người ngồi vào, hàng ghế sau đột ngột trở nên chật chội hơn. Nhìn thấy Phó Ý Chi ngồi ở bên cạnh, đội viên mới tiến vào có chút khẩn trương, hành động mang theo sợ hãi rụt rè, “cô em gái này...... Ách, chị ơi, có thể ngồi sang bên cạnh một chút được không?”

Phù An An nghe vậy dời về phía bên cạnh một chút, đem chỗ ngồi của Phó Ý Chi chiếm hơn phân nửa.

Anh chàng với vẻ mặt ủ rũ liếc nhìn Phó gia đang trầm mặt bị ép vào góc, hắn ta cảm thấy rằng đồng đội của mình không phải tìm được một công việc tốt cho hắn ta, cảm giác rằng hắn ta không nên ở trong xe, mà nên ở dưới gầm xe ô tô.

Nhưng cô em gái tỏa ra mùi thơm của sữa và trái mật đào này thật ngoan ngoãn và dễ thương! Là người lần trước mà hắn đã gặp ở trên đảo. Bị mùi thơm ảnh hưởng, người thanh niên có chút xôn xao, đáng tiếc dưới mí mắt của Phó gia, không dám hít nhiều thêm hai ngụm.

Chàng trai lấy thuốc và băng gạc ra một cách có trật tự, làm sạch vết máu và khử trùng. Vết máu trên mặt Phù An An nhìn rất đáng sợ, nhưng sau khi lau sạch, vết thương cũng không lớn như trong tưởng tượng. Anh chàng nhanh chóng băng bó cho cô, vừa lúc xe đã đến địa điểm mà họ đã chọn.

Sau khi mọi người rời đi, Phù An An bò ra ngoài như một con tôm bị mềm chân. Hiệu quả của thuốc gây tê rất lớn, cô có thể chống đỡ để đứng lên đã rất giỏi rồi.

Sau đó, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Phù An An lại được Phó Ý Chi ôm trong tay, đi vào biệt thự. Hiện tại hiệu quả của thuốc đã lên đỉnh điểm, Phù An An bây giờ như một con cá muối, căn bản không muốn giãy giụa. Phó baba đem cô đặt ở chỗ nào thì cô nằm ở chổ đó thôi.

Phó Ý Chi nhìn xem bộ dáng ngơ ngác si ngốc của cô chau mày, “Diệp Trường Phi đã làm gì cô?”

“Hắn ta tiêm thuốc gây tê cho tôi.” Ánh mắt của Phù An An trống rỗng, lớn miệng chậm rãi nói, “Phó oa, tôi muốn nủ một giấc.”

“Phó gia, phòng ở lầu hai đã dọn dẹp xong.” Những thành viên trong nhóm này đều rất sáng suốt, biết rằng Phó gia rất quan tâm đến người này nên họ nhanh chóng nói.

Mấy người đứng ở lầu một, nhìn xem Phó gia ôm vị Phù Tiểu Hoa này đi lên lầu. Có lẽ là bởi vì ánh mắt của mọi người quá mức nhiệt tình, Phù An An mở mí mắt, nhìn một đám người dưới lầu đang chú ý tới mình, yếu ớt phất phất tay, "Tạm biệt."

Một đám người ở dưới lầu cũng học cô phất phất tay, “bái, bái bai.”

Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An, sau đó vỗ nhẹ vào bàn tay đang giơ lên của cô ấy, "Đừng ngu ngốc nữa."

--

Bị khiêng lên lầu, Phù An An đang chuẩn bị ngủ, mơ hồ cảm giác được có người đi tới bên cạnh cô, tiếp đó lấy tay mở miệng cô ra, "Đầu lưỡi làm sao vậy?"

“Cắn nát.” Phù An An mơ hồ đáp lại: “Co lại nó rất đau.”

“Có vết thương nào khác ngoài lưỡi không?” Giọng nói của người đối diện rất dễ nghe.

“Đầu bị bể.” Phù An An ôm cái tay đưa tới trước mặt, hung hăng hít hai cái, “Tiểu soái oa đừng quấy rầy giác nủ của tôi, chờ chớt tôi ỉnh áo sẽ yêu thương ngươi thật ốt.”

0.15438 sec| 2408.938 kb