Editor: Trâm Rừng

Bảy tám người từ trên xe bước xuống.

Người đi đầu không làm gì cả nhưng ánh mắt mọi người đều vô tình tập trung vào anh.

Phó ba ba! Thời khắc Phù An An nhìn thấy anh đi ra từ trong xe, cô có cảm giác mình có thể nằm mà lấy chiến thắng.

Đôi mắt đỏ thẫm của Diệp Trường Phi đang mỉm cười, nhưng vừa nhìn thấy anh, lông mày vẫn rất nhanh nhăn lại.

Phó Ý Chi đi đến đối diện với Diệp Trường Phi, ánh mắt anh dừng lại trên cái trán đang chảy máu của Phù An An, không thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào khác dưới khuôn mặt băng giá của anh, "Thả người ra."

Thanh âm không lớn nhưng tự dưng khiến mọi người cảm thấy rằng nếu như không làm theo những gì anh nói, điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Mọi người phía sau Diệp Trường Phi không tự chủ đồng loạt lùi lại một bước.

"Nếu tôi không thả thì sao?" Diệp Trường Phi nhếch khóe miệng, ngón tay nghịch nghịch những sợi tóc rơi trên vai Phù An An, thân thể đã âm thầm thẳng lên. Trong trò chơi tốt nhất không nên gây chuyện với hai người, một cái họ Phó, một cái họ Lục. Nếu là trước kia, có lẽ hắn ta sẽ giao Phù Hiểu Hoa ra nhưng mà hôm nay, cảm giác mạo hiểm tranh một chuyến càng thêm đáng giá.

Bởi vì cái gọi là tiên hạ thủ vi cường. Diệp Trường Phi móc ngón tay, lấy ra khẩu súng lục ở một góc độ xảo quyệt, ầm —Một viên đạn bắn về phía mi tâm của Phó Ý Chi.

Đáng tiếc khi hắn rút súng ra đã bị chú ý, Phó Ý Chi không di chuyển nhiều, nhưng như thể anh đã tính toán chính xác, viên đạn trượt ngang qua trúng vào cửa kính ô tô phía sau anh.

Diệp Trường Phi nở nụ cười hưng phấn, ôm Phù An An lùi lại, "Còn đứng đó làm gì? Bây giờ nên làm gì còn cần ta dạy các ngươi sao?"

Nghe vậy, những đàn em phía sau đều rút súng ra. Hai bên núp sau xe của mình sống mái với nhau.

Diệp Trường Phi rút cây kim gây tê cuối cùng ra, cắm vào cánh tay Phù An An, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phù An An, khẽ cười nói: “Diệp ca muốn mang muội muội đi. Muội có cảm thấy hạnh phúc không?"

A, vui vẻ mẹ nhà ngươi! Con mắt của Phù An An dùng lực liếc ra phía ngoài với hy vọng Phó Ý Chi có thể phát hiện ra cô.

Diệp Trường Phi đã bắt đầu rút lui. Đem đầu của Phù An An chỉnh cho thẳng lại, ghé vào tai cô thì thầm nói: "Tiểu Hoa muội muội, đừng nhìn nữa, Diệp ca ca sẽ không đưa muội ra đâu."

Bên kia, Phó Ý Chi dựa vào phía sau xe, quan sát tình hình bên kia qua kính chiếu hậu. Diệp Trường Phi rất thông minh, vị trí hắn ta chọn là một điểm mù, nhưng mà... hương thơm trên người của Phù An An đã phai nhạt.

Thể chất của Diệp Trường Phi rất khỏe, hắn ta đã ôm cô trên tay chạy qua ba con đường mà không thở hổn hển. Trên đường đi, rất nhiều người mất lý trí bị mùi hương hấp dẫn chạy đến, chớp mũi của cô cũng quanh quẩn đủ loại mùi hương phát ra từ trên người của những người này.

Mỗi hương thơm đều có chỗ đặc sắc riêng, nhưng ngửi lâu lại khiến người ta khó chịu sinh ra một làn sóng bạo ngược. Đặc biệt là trong tình huống hiện tại khi cô đã bị Diệp Trường Phi tiêm thuốc mê ôm trên người.

Đầu cô rất choáng váng và cô đặc biệt muốn ngủ. Phù An An chớp mắt thật mạnh, đưa răng chạm vào đầu lưỡi cắn mạnh xuống. Trạng thái này kéo dài cho đến khi cô ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Phù An An lập tức nâng lên tinh thần, con mắt nhìn lại phía đằng sau. Diệp Trường Phi phát hiện sự dị thường của cô, cúi đầu liếc mắt nhìn, “Ngay cả cô cũng phát hiện a, người này thực sự là âm hồn bất tán.” Đó là bởi vì ngươi bắt cóc tiểu cô nãi nãi ta! Phù An An nhìn hắn một cái.

Nịnh nọt ôm đùi lâu như vậy không phải là vô ích, là con chó trung thành số một vây quanh Phó baba, cô đương nhiên có một địa vị nhất định trong lòng của anh. Đại nhân vật có cách sống của đại nhân vật. Tiểu nhân vật cũng có kỹ xảo bảo mệnh nhỏ của tiểu nhân vật.

Phù An An cố gắng tỉnh táo, đầu lưỡi đã bị cắn đứt, trong miệng tràn ngập mùi tanh như gỉ sắt. Những ngón tay rủ xuống khẽ cử động. Đầu tiên là một ngón tay, hai ngón tay, sau đó là ba ngón tay, cổ tay bắt đầu chậm rãi di chuyển đến gần eo của Diệp Trường Phi, sau đó từ trong không gian triệu hồi ra một khẩu súng.

Phanh -- tiếng súng vang lên.

0.18949 sec| 2443.531 kb