Editor: Trâm Rừng
Đối với loại người này, nên dùng nhiệt tình hỏa lực hung hăng tiếp đãi hắn ta.
Diệp Trường Phi nghiêng đầu nhìn viên đạn bắn trúng cửa kính ô tô. "Tài bắn súng của Tiểu Hoa muội vẫn tệ như ngày nào."
Diệp Trường Phi đẩy tài xế bên cạnh ra, đạp ga lao thẳng vào biệt thự. Cánh cửa bị đụng chính diện đến nát vụn. Diệp Trường Phi từ trong xe đi ra, một mùi hương của cây dương tú cầu men theo thang lầu truyền lên tới.
Phù An An liếc nhìn dưới lầu, người của Diệp Trường Phi đang bao vây xung quanh, cô suy nghĩ một chút rồi trốn sau cánh cửa phòng.
Cạch cạch cạch. Tiếng bước chân của Diệp Trường Phi có quy luật vang lên.
"Tiểu Hoa muội còn chưa chịu đi ra sao? Ta đã ngửi thấy mùi thơm của em rồi, ra ngoài chơi với Diệp ca đi, Diệp ca dẫn em đi thông quan nào."
Phù An An đếm số bước chân, trong lòng âm thầm tính toán khoảng cách. Mùi cây dương tú cầu càng ngày càng nồng. Khoảnh khắc tiếp theo, Phù An An lao ra từ sau cánh cửa rồi bắn về phía mà cô đã đoán trước.
Phanh -- trong phòng truyền đến một chút mùi máu tanh.
Hắn đã chết rồi? Phù An An có tỷ tỷ điểm không thể tin được, để đảm bảo an toàn, cô vươn một tấm gương ra để soi ảnh ngược ở phía cầu thang.
Một giây sau, âm thanh của Diệp Trường Phi truyền đến "Tiểu Hoa muội đã lớn rồi, có phải là học tập mấy thứ này ở chỗ Phó Ý Chi không?"
Mẹ kiếp! Phù An An thầm mắng một tiếng, cầm khẩu súng lục cấp tốc xoay người. Sau một thời gian dài huấn luyện, cô không chỉ biết bắn súng mà còn leo tường rất thành thạo.
Nhảy xuống từ cửa sổ nhà bếp, hai chân bị chấn động đến mức đau sót, nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ, trước khi người của Diệp Trường Phi đuổi kịp, cô đã trèo qua hàng rào và chạy ngược hướng với bọn hắn.
Trong lúc đó, Phù An An cũng không quên quay lại nhìn ở phía sau. Diệp Trường Phi đang đứng trước cửa sổ, giơ súng về phía cô. Đây chính là Diệp Trường Phi, một người mà một giây trước còn đối với ngươi thâm tình thì một giây sao có thể muốn giết chết ngươi.
Xong xong xong! Phù An An trong lòng lãnh lẽo, ngay tại lúc Diệp Trường Phi bắn ra phát súng, cô dùng sức lăn đến một góc tường thấp bên đường.
Xoạt -- Một tiếng súng nhẹ vang lên, Phù An An cảm thấy cánh tay đau nhói. May mắn là cánh tay nên không sao.
Ánh mắt của Phù An An đã liếc nhìn chiếc xe tải phía trước, lên xe cô có tới 70% cơ hội có thể chạy thoát! Tuy nhiên, ngay sau đó, Phù An An cảm thấy toàn thân tê liệt, cô vô lực ngã xuống đất không thể động đậy. Khó khăn nhìn xuống, cô thấy kim tiêm gây mê trên cánh tay mình.
Con mẹ nó...... cái tên âm hiểm này! Nửa phút đồng hồ sau, Phù An An trơ mắt nhìn Diệp Trường Phi đi tới. Trên vai của hắn còn đang rỉ ra máu mà mắt cũng không nháy một cái đem Phù An An ôm lên.
"Tiểu Hoa muội đúng là con mèo nhỏ biết cào người."
Nói xong, hắn ta lại dừng lại một chút. Chóp mũi tiến sát cổ của cô, hít một hơi thật sâu, con ngươi hơi ửng đỏ, lộ ra vẻ hài lòng “ Không sai, lần này là vị đào mật mang theo mùi sữa tươi. Quả nhiên chỉ có Tiểu Hoa muội mới hợp khẩu vị của Diệp ca ca nhất.”
Phù An An nhìn hắn ta, bây giờ cô chỉ có thể di chuyển đôi mắt.
"Cái dạng này nhìn thật ngoan ngoãn! Bây giờ Diệp ca sẽ đưa em đi kiếm điểm trước, sau đó chúng ta sẽ làm những điều thú vị hơn." Vừa nói Diệp Trường Phi vừa bế cô lên xe, dáng vẻ yêu thích đến không nỡ buông tay, thậm chí còn đuổi ba mỹ nhân đang ngồi trên xe ra xe phía sau.
Ngoài tài xế ra, chỉ có hai người họ trong xe. Trong xe rộng rãi đủ chỗ cho ba người ngồi, Diệp Trường Phi ôm Phù An An vào lòng, dựa đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu mùi hương của cô.
Tiến vào trò chơi lâu như vậy, Diệp Trường Phi lần đầu tiên cảm nhận được uy lực của loại mùi hương kỳ dị này, giống như một loại thuốc độc gây nghiện dễ dàng ăn sâu vào lòng quân tử.
Hắn ta hơi khó hiểu, "Bọn họ cũng là mỹ nhân, sao chỉ có Tiểu Hoa muội lại thơm như vậy?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo