Editor: Trâm Rừng

Bọn hó dám không nghe lời hắn sao? Những người nuông chiều bản thân, những người bị mùi hương điều khiển cùng với những người không tuân theo hắn ta đều đã chết hết. Họ lệ thuộc nhưng lại sợ hãi người trước mặt họ. Diệp Trường Phi đứng dậy, đá bay thi thể dưới chân, hoạt động cơ thể một chút.

Đây là ngày thứ 20 của trò chơi.

Đã đến lúc đi khám phá và săn bắn. Diệp Trường Phi nhìn người đàn ông bên cạnh, "Ta nhờ ngươi điều tra các đội chơi khác như thế nào rồi?"

“Bọn họ vẫn còn ở chỗ cũ.”

Diệp Trường Phi gật gật đầu. Lặng lẽ đút khẩu súng lục vào túi rồi đi ra cổng. Con mồi đã theo dõi lâu như vậy nếu hắn ta đến trễ thì điểm sẽ biến thành của người khác. Mặc dù hắn không biết trở thành người chơi chia bài để làm gì, nhưng không phải nó rất thú vị sao?

Chạng vạng tối.

Phù An An đang tập bài huấn luyện hàng ngày trong phòng thì nghe thấy hai tiếng súng từ hướng tây nam của khu biệt thự.

Có người đang đánh nhau hả? Phù An An dừng lại, chạy lên tầng hai nhìn ra xa, những ngôi nhà ở giữa nằm chồng lên nhau, che khuất tầm nhìn.

Chung quanh có mấy cái tiểu đội người chơi. Phù An An nhớ lại những gì Phó Ý Chi đã nói trước đó, không ngừng xoay khẩu súng lục trong tay.

Thị Trấn tình yêu ngày thứ hai mươi mốt

Phù An An rời giường và phát hiện ra những người vây quanh cửa ngày hôm qua vẫn chưa rời đi, thậm chí còn tăng thêm hai người nữa. Mùi thơm giống như ảnh hưởng đối với bọn hắn càng ngày càng lớn, làm cho bọn hắn không ăn không uống không ngủ, giống như cái xác không hồn đi lại. Một cái xác không hồn thì không thể cứu được nữa.

Phù An An đặt ống giảm thanh vào khẩu súng lục sau đó nhắm ngay vào những người bên dưới. Sau một vài tiếng súng bị bóp nghẹt, hầu hết mùi hương kỳ lạ đã biến mất, trong không khí có mùi khói thuốc súng và máu tươi, xung quanh đây còn có những người chơi khác, cho nên vì lý do an toàn, Phù An An đã chuyển xác chết đến biệt thự phía sau. Sau khi kiểm tra thấy cửa không bị phá, cô lại đi lên lầu hai.

Một bên khác, sau khi thanh lý xong một cái tổ đội người chơi, Diệp Trường Phi cầm súng lục tâm tình rất không tệ. "Cái nào tiếp theo?"

“Diệp ca, còn thừa lại một cái ở phía bắc.” Đứa đàn em đi theo sau hắn ta đang run rẩy.

Diệp Trường Phi mỉm cười gật đầu, ngồi lên chiếc xe thể thao màu đỏ, nhắm ngay những cô gái bị hương thơm hấp dẫn cho mỗi người một súng. Đa tình nhất chính là hắn. Cho mỗi em gái tốt một súng cũng là hắn ta.

Diệp Trường Phi nhìn ba nữ người chơi đang ngồi ở ghế sau với vẻ mặt vừa mê hoặc vừa sợ hãi, sự tò mò trước đó về hương thơm đã biến mất, bây giờ hắn ta cảm thấy rất buồn chán.

Chắc chắn rồi, hắn ta không thể hạ thấp tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình chỉ vì một số người chơi nữ thú vị. Diệp Trường Phi ngồi trong xe yên lặng suy nghĩ, trong trò chơi còn có chín ngày, tiểu bạn gái NPC của hắn đang ở đâu?

Chiếc xe đi ngang qua một tòa biệt thự. Một mùi sữa ngọt ngào lập tức kích thích Diệp Trường Phi, hắn ta đột nhiên mở mắt ra, kêu dừng xe lại. Vào khoảnh khắc đó, hắn ta cảm thấy rằng tình yêu đích thực trong vòng chơi lần này đã đến với hắn!

Diệp Trường Phi ngồi trong xe, xuyên qua cửa kính xe nhìn căn biệt thự này, cảm tình xuất hiện đột ngột làm hắn nóng lòng muốn thử.

Phù An An nghe thấy tiếng phanh gấp ngoài cửa, vén một góc rèm cửa sổ lên, cẩn thận nhìn ra ngoài. Rõ ràng chỉ là một hành động cực kỳ nhỏ, nhưng khi nhìn vào cửa sổ xe tối đen, Phù An An luôn cảm thấy rằng đối phương đã nhìn thấy mình.

Cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được khiến Phù An An lên đạn cho khẩu súng lục sau đó lặng lẽ đặt nó bên cạnh mình. Kéo rèm ra thêm một chút, hình như còn có hai ba chiếc xe đậu phía sau chiếc xe đầu tiên?

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa sổ của chiếc xe đầu tiên được hạ xuống. Lộ ra một cái khuôn mặt quen thuộc. Diệp Trường Phi ôn nhu trìu mến nhìn cô: "Tiểu Hoa muội, ta rốt cục cũng tìm được cô rồi." Tìm được con mẹ nhà ngươi! Đúng là tên oan gia ngõ hẹp đáng chết kia. Phù An An khẩn trương đến không dám mở cửa sổ, trực tiếp bắn ra một phát súng.

0.74280 sec| 2395.914 kb