Editor: Trâm Rừng

Nếu cô có tội hãy để cảnh sát trừng phạt cô đi thay vì phải gặp cái tên điên này. Phù An An nhìn chằm chằm vào hắn ta với đôi mắt cá chết, cơ thể cô nhanh chóng mất đi cảm giác.

Diệp Trường Phi nhìn cô khẽ mỉm cười, “Ta nghe nói trong vòng trò chơi này, nam nữ đều có thể ngửi thấy mùi hương của nhau. Anh rất thích mùi của Tiểu Hoa muội muội, Tiểu Hoa muội muội cảm thấy thế nào về mùi hương của anh? Nếu như em thích liền nháy mắt mấy cái.”

Ưa thích cái rắm. Chớp mắt, chớp mắt đến nghiện rồi hả? Phù An An đau đớn nhắm mắt lại, khát vọng sức mạnh của cô từ tự mình có thể cứu mạng chuyển thành không cần dùng phân để cứu mạng, bây giờ thành công thăng cấp đến trình độ có thể giết đám người điên như Diệp Trường Phi.

"Hóa ra tiểu Hoa muội muội thích anh đến nổi không muốn mở mắt ra." Diệp Trường Phi nhìn Phù An An cười cười, sau đó ngồi ở trên sô pha tự nói một mình, "Nhiều người chơi và NPC như vậy, Diệp ca ca chỉ thích nhất Tiểu Hoa muội muội, làm một lần thì thật đáng tiếc, yêu món lợi nhỏ sẽ hại chết Tiểu Hoa muội muội... Loại chuyện tốt đẹp ý nghĩa này nhất định phải chọn ngày lành tháng tốt. Diệp ca không thể ăn ngay một quả đào có vị sữa hấp dẫn như vậy, đột nhiên cảm thấy vòng trò chơi này có chút đáng ghét a.”

Nghe vậy Phù An An mở hai mắt ra nhìn hắn ta một cái, ánh mắt nói cho hắn biết ngươi đang nghĩ ăn cái rắm á ăn.

Trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại đường đi của biệt thự, số lượng người trong biệt thự, nơi những người này đậu xe, nếu cô muốn trốn thoát, thì phải tìm được con đường tốt nhất và cách tốt nhất để trốn thoát, còn làm thế nào để tìm được Phó ca của cô!

Vào ngày thứ hai mươi ba của trò chơi, Phù An An vẫn bị mắc kẹt trong biệt thự của Diệp Trường Phi.

Khu phố thương mại của tiểu trấn, trong khách sạn độc thân. Do mật độ đám đông quá lớn, mỗi khi Phó Ý Chi đi được vài bước, những người vô lý bị hương thơm cám dỗ sẽ đổ xô đến chỗ anh. Mấy người đứng xung quanh đều là đồng đội của Mang, nửa đường gặp nhau liền đi theo anh.

Phó Ý Chi đứng ở chính giữa, mặt không thay đổi nhìn xem bọn họ đem phía trước dọn dẹp ra một con đường. Xe đã chuẩn bị xong, mấy người nhanh chóng lên xe, "Phó gia, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Phó Ý Chi: "Biệt thự thị trấn nhỏ, A403."

Bốn mươi phút sau. Xe dừng trước cổng biệt thự.

Những người khác xuống xe, thu dọn đám người đang mất lý trí đuổi theo, Phó Ý Chi cau mày nhìn cánh cổng đổ nát phía trước.

“Phó gia.” Dọn dẹp xong, đội viên phía sau nhìn tình hình trước mắt đều sửng sốt, trong phòng rõ ràng có vết đạn, trên cầu thang còn có một ít vết máu. Rõ ràng đã có một trận chiến ở đây trước khi họ đến.

Trong phòng ngủ vẫn còn thoang thoảng hương thơm, hiển nhiên người bên trong mới vừa rời đi. Cố gắng liên lạc bằng điện thoại di động. Đi theo tiếng nhạc chuông yếu ớt, đến tận bức tường thấp bé của căn biệt thự đối diện. Điện thoại di động của Phù An An rơi ở đây, bên cạnh còn có một ống kim tiêm đã rỗng.

Đội viên bên cạnh nhặt lên đưa cho Phó Ý Chi, "Phó gia, là kim tiêm gây mê."

Phó Ý Chi đứng tại chỗ nhìn cây kim gây mê với đôi mắt lạnh lùng. Thấy vậy, những người phía sau im lặng lùi lại một bước, mặc dù Phó gia luôn tỏ ra vô cảm nhưng lúc này họ vẫn cảm nhận được sự tức giận ẩn giấu của anh.

"Mọi người lên xe đi, từ phía nam tiểu đội người chơi, lục soát từng nhà một."

--

Bên kia, Phù An An đang nằm trên giường, nhạy bén cảm giác được một mảnh đệm bên cạnh bị lún xuống. Mở mắt ra, Diệp Trường Phi nằm ở bên cạnh cô, hai tay gối đầu, có chút hứng thú nhìn cô.

“Tiểu Hoa muội muội tỉnh rồi.” Thấy cô mở mắt ra, Diệp Trường Phi trong mắt tiếc nuối không chút nào che giấu được, "Nếu bây giờ Tiểu Hoa muội muội nhắm mắt lại, em có thể nhận được nụ hôn của tình yêu đích thực giống như Người đẹp ngủ trong rừng."

0.63531 sec| 2393.383 kb