Editor: Trâm Rừng
Sau khi trói thêm hai người nữa, Phù An An dựa vào chiếc ghế sô pha đối diện và thở hổn hển. Nếu có nhiều người hơn, cô cũng không dám mở cửa. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Phù An An nhìn ba người ở phía đối diện, từng người một sử dụng các biện pháp vật lý để giúp họ tỉnh lại.
“Vào ngày Lễ hội tình yêu, các ngươi hôm mê sau đó tỉnh lại vào lúc nào?” Ba người lần lượt trả lời, sớm nhất là 3h sáng ngày 10/12 và muộn nhất là 7h sáng ngày 10/12.
Phù An An liếc nhìn bản ghi chép số người thức tỉnh trong sổ ghi chép của mình. Trong hồ sơ của cô, người đàn ông thức dậy sớm nhất sau một giấc ngủ sâu là lúc 2 giờ sáng, người muộn nhất là Phó Ý Chi lúc 12 giờ trưa. Thời gian ba người này thức tỉnh, vừa lúc nằm ở thời kỳ đầu năm tiếng. Số người tỉnh lại trong thời gian này chiếm khoảng 70% tổng số nam giới.
Phù An An suy nghĩ một chút, cúi đầu gửi tin nhắn cho Phó Ý Chi - 【Phó ca, xung quanh anh có nhiều nữ sinh không? Nếu có thì để ý hỏi bọn họ sau khi ngất đi sau đó lúc nào thì tỉnh lại. 】
【 Ừ. 】 Bên kia đáp lại một tiếng.
Khu biệt thự nơi Phù An An ở có rất nhiều người. Một buổi sáng, trừ những người bị cô bắt được, lại có thêm sáu bảy người nữa đến trước cửa.
Phù An An nhốt ba người trong phòng khách vào phòng tạp vật. Chặn cửa lại bằng một chiếc ghế sofa.
Vào buổi chiều, Phó Ý Chi đã gửi một tin nhắn, chỉ một buổi sáng, anh đã tìm hỏi được hơn 30 cô gái. Thời gian từ 18h tối hôm trước đến 12h ngày 9/12, đa phần cũng nằm trong số 70%. Chắc chắn, việc này có liên quan đến thứ tự tỉnh lại.
Phó Ý Chi sau đó gửi một tin nhắn khác, 【Phạm vi ảnh hưởng của hương thơm trong bán kính khoảng 20 mét, đừng di chuyển xung quanh. 】
Bán kính hai mươi mét. Phù An An có chút nhẹ nhõm, không có nhiều người trong bán kính 20 mét của biệt thự. Mật độ người của khách sạn tương đối dày đặc. Thảo nào Phó baba có thể kiếm được gần 30 suất trong một buổi sáng. Khổ cực cho anh rồi.
Dựa vào tin tức anh đưa ra, Phù An An tạm thời sẽ không chuyển địa điểm, khu biệt thự hẳn là nơi thưa thớt dân cư nhất trong trấn.
Cô liếc nhìn mấy người đang chặn cửa, lấy ra hai khẩu súng lục giắt vào thắt lưng. Ngay cả khi họ trở nên bạo lực hơn cô cũng có thể khống chế được họ.. Bây giờ cô lo lắng về tình hình của Phó baba hơn. Gửi tin nhắn không tiện, Phù An An gọi điện cho Phó Ý Chi, người bên kia nghe điện thoại rất nhanh, nhưng rất ồn ào.
“Phó Ca, bên đó như thế nào rồi ?”
“Còn ổn, chỉ có người hơi nhiều.”
“Biệt thự bên này tương đối an toàn, bằng không anh tới đây đi?” Phù An An nói. Khu biệt thự này còn nhiều phòng ở như vậy, đến lúc đó hai người ở cách xe nhau một chút là được.
“Ừ.” Phó Ý Chi nhàn nhạt nói, “Hiện tại từ nơi này đi đến đó có chút phiền phức, phải chờ một lát.”
Sau khi cả hai trao đổi nhanh chóng, bọn họ cắt điện thoại. Phù An An nhìn ba người bị nhốt trong phòng, sau đó ném họ ra ngoài qua cánh cửa nhỏ ở phía sau. Nếu như ngày mai bọn hắn có thể khôi phục ý thức có thể thả bọn hắn đi.
Trong một biệt thự khác, cánh cửa đang mở rộng ra. Diệp Trường Phi ngồi ở trên sô pha rộng rãi, nhìn mấy người phụ nữ đi tới bên cạnh mình. Nhẹ nhàng véo cổ một nữ nhân đang bị chuẩn bị quấn lấy hắn "Tiểu thư, đối với nam nhân quá nhiệt tình cũng không được, sẽ làm cho bọn họ mất đi ham muốn chinh phục."
Lời vừa nói xong thì răng rắc một tiếng. Đầu của người phụ nữ rũ xuống vô lực, cả người mềm nhũn trượt xuống dưới chân của hắn ta. Những người phụ nữ còn lại cũng không nhận được lòng tốt của anh ta. Diệp Trường Phi xoay người, nhìn ba mỹ nữ sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi ở phía sau, khẽ cười nói: "Đừng sợ, các ngươi cùng những phế phẩm này khác biệt, các ngươi ngoan ngoãn lại biết điều, Diệp ca ca rất thích các ngươi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo