Editor: Trâm Rừng

Thời gian không phụ người có tâm. Dưới những tiếng gọi lặp đi lặp lại của hắn ta, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. Người đàn ông vui vẻ chen vào, vươn tay muốn tóm lấy người trước mặt, lại bị người trước mặt bắt lấy. Đại não bị hương thơm khống chế, chưa kịp phản ứng đã bị ném qua vai.

Phù An An một chân đạp lên cửa đóng sầm cửa lại, cầm băng dán cuốn lấy tay chân của người đàn ông, dán lại luôn cái miệng. Tiếp đó tìm ra một sợi dây thừng trói hắn ta thành cái bánh trưng.

Vì phòng ngừa cô bị mùi thơm của đối phương ảnh hưởng, Phù An An còn cố ý dùng mặt nạ phòng độc che lại miệng và mũi, phía trên còn xịt rất nhiều nước hoa.

Bây giờ mỗi một cái hít thở, đủ loại pheromone hòa cùng mùi nước hoa nồng nặc cùng nhau xông vào khoang mũi, khiến cô phát hoảng. Nhưng nó cũng chứng minh một điều - nước hoa không thể che lấp được mùi hương đang tỏa ra của con người.

Phù An An ngồi xa hơn một chút sau đó tháo mặt nạ ra. Ngửi được mùi thơm của đối phương tương tự như chanh, mặc dù cũng có tác dụng dụ hoặc, nhưng cũng không đủ để mê hoặc cô mất đi lý trí. Có vẻ như mức độ ảnh hưởng của những pheromone này không giống nhau, không phải tất cả chúng đều mạnh mẽ như của Phó Ý Chí.

Phù An An thả lỏng một chút, ngồi trước mặt hắn ta quan sát cẩn thận. Đồng tử của hắn ta rất đỏ giống như đầy máu, nhìn thẳng vào Phù An An, giống như ánh mắt của dã thú.

Phù An An cầm một cây bút hướng tới gần trước mặt hắn ta sau đó lắc qua lắc lại. Người đàn ông toàn thân bị trói, thậm chí không thể cúi người một cách tự nhiên, nhưng cơ thể hắn ta vẫn toàn lực nghiêng về phía trước vì bị Phù An An đến gần, tiếng thở gấp gáp nặng nề đến ghê tởm.

Thấy vậy, Phù An An đá người đàn ông trở lại ghế sofa, lấy một sợi dây khác ra cố định hắn ta trên ghế sofa.

“Ngô ngô ngô!” Người đàn ông rên rỉ, Phù An An nhìn thấy điều này nên xé băng dính trên miệng hắn ta.

"Tiểu thư, ta thích ngươi, rất thích ngươi!" Nghe vậy, Phù An An cau mày dán băng keo lên miệng hắn ta một lần nữa. Đùng đùng đánh cho hắn ta hai cái, giúp hắn ta thanh tỉnh bằng biện pháp vật lý. Khí lực đủ lớn, người đàn ông bị đánh đến mông lung trong một giây.

“Tĩnh táo rồi sao?”

Người đàn ông đã thanh tỉnh một chút, Phù An An lại bóc băng dính ra, "Ngươi ở chổ nào?"

“Sống ở biệt thự phía sau cô.” Người đàn ông trả lời. Ở biệt thự phía sau, khoảng cách giữa hai nhà ít nhất là 20 mét. Xa như vậy mà còn có thể ngửi loại mùi hương kỳ quái này.

"Mùi hương trên người tôi rất nồng sao?"

Nhắc đến mùi thơm, vẻ mặt của người đàn ông lại trở nên mê ly, "Không nồng, nhưng rất thoải mái và hấp dẫn!"

Ba -- Phù An An lại giúp hắn thanh tỉnh một chút, hai bên khuông mặt của người đàn ông đều bị đánh sưng lên.

“Thực xin lỗi, ngươi nhất định phải khống chế một chút, dựa vào ý chí của chính mình.” Phù An An suy nghĩ một chút sau đó cách hắn xa xa một chút, nói. "Ngoại trừ ta ra, ngươi không ngửi thấy mùi thơm của ai khác sao?"

"Có! Nhưng của cô là thơm nhất." Người đàn ông lẩm bẩm, ánh mắt lại dần dần trở nên khác thường, "Cô là thơm nhất..." Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Phù An An đã xé băng dán dán lại miệng của hắn.

Quả nhiên a, mùi thơm này ở mỗi người là khác nhau. Bên trong có cái quy luật gì sao? Phù An An sờ lên cằm của mình.

Đúng lúc này, chuông bên ngoài lại vang lên. Phù An An mở ra camera giám sát, chỉ ngắn ngủi qua có mười phút mà bên ngoài cửa ra vào lại có thêm hai người. Hai người dán chặt vào cửa, hít hà mùi thơm thoang thoảng từ khe cửa, ngón tay không ngừng ấn chuông cửa.

Phù An An thấy vậy chau mày. Làm một cái bẫy đơn giản ở cửa, mở cửa ra. Người đàn ông đầu tiên lao lên vấp phải chướng ngại vật.

Phù An An sau đó nhảy lên khỏi ghế đẩu, bóp cổ người đàn ông thứ hai, dùng băng dính dán vào cổ tay hắn ta sau đó nhốt hắn ta trong nhà vệ sinh. Sau khi đem hai người tách ra, bằng tốc độ nhanh nhất chế trụ người đàn ông té ngã do chướng ngại vật. Ba phút sau, ghế sô pha từ một người biến thành ba người.

0.11180 sec| 2400.297 kb