Editor: Trâm Rừng
"Ngươi cố ý giấu Tiêu Hoa tiểu thư đi đúng không? Ngươi chính là muốn một mình chiếm giữ, giam cầm cô ấy, để cho cô ấy ngửi thấy mùi hương ngươi, sau đó, sau đó..."
Chu Cảnh Hữu vẫn chưa nói xong, phanh một tiếng đã bị đá vào bức tường đối diện. Âm thanh quá lớn nên mọi người ở tầng này đều chạy ra xem. Sau khi bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Ý Chí quét qua, mọi người vội vàng đóng cửa lại.
Đôi giày da bóng loáng đạp mạnh Chu Cảnh Hữu xuống đất, với loại sát khí không che giấu đó làm cho Chu Cảnh Hữu cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè xuống.
Răng rắc một tiếng. Chu Cảnh Hữu cảm giác lồng ngực đau đớn một hồi, trước mắt đen thui, xương sườn hình như đã bị bẻ gảy. Hắn ta chỉ nghe thấy phịch một tiếng, cửa phòng đối diện đã đóng lại.
Ngày thứ mười tám của thị trấn tình yêu.
Phù An An đã nhìn xe cảnh sát mấy lần, xe tang lễ trong thị trấn nhỏ chạy vào khu biệt thự, thực hiển nhiên trong khu biệt thự cũng có người bị giết chết. Khuôn mặt của những cảnh sát đi ngang qua và những người làm trong nhà tang lễ không giấu được vẻ mệt mỏi.
Người đưa tin trên TV nói rằng không biết vì lý do gì, mọi người đột nhiên xuất hiện nhiều xu hướng bạo lực. Họ kêu gọi mọi người cố gắng sống một mình hoặc với những người cùng giới tính.
Thị Trấn tình yêu ngày thứ mười chín
Hôm nay nổ ra một tin tức lớn, vợ của thị trưởng đã qua đời. Chết dưới tay thị trưởng. Thị trưởng bị cầm tù cho nên thị trấn nhỏ càng trở nên hỗn loạn hơn.
Trong nhóm giải cứu ban đầu của họ, nhiều người thích nhiều chuyện đã không nói trong hai hoặc ba ngày. Trong nhóm không còn nói chuyện phiếm chia sẻ nữa, có nhiều tin nhắn cầu cứu hơn.
Phù An An nhìn ra ngoài cửa sổ, có tiếng kêu cứu thảm thiết từ biệt thự bên cạnh, cô đã gọi cảnh sát, nhưng cảnh sát vẫn chưa đến. Cho đến chiều tối, ánh hoàng hôn màu cam phản chiếu thị trấn. Phù An An đoán rằng cảnh sát có lẽ sẽ không đến nữa.
Hoàng hôn đỏ cam cùng lúc treo lơ lửng với mặt trăng trắng bạc trên bầu trời, Phù An An đứng trên ban công nhìn bầu trời thở dài một tiếng.
Ngày thứ hai mươi của Thị trấn tình yêu, sáng sớm.
Tối nay cư dân của thị trấn nhỏ đi ngủ rất sớm. Trăng đêm to tròn treo lơ lửng trên trời, phản chiếu một màu hồng nhạt xuống thị trấn. Dưới ánh đèn ngủ trên ban công, một con bướm đêm nhỏ mở ra rồi khép cánh lại, chẳng mấy chốc xung quanh nó là những con bướm nhỏ khác.
Khi Phù An An tỉnh dậy, cô thấy rất nhiều xác chết của những con bướm đêm nhỏ dưới ánh đèn ngủ mà hôm qua cô quên tắt.
Trong không khí lại có nhiều thêm mấy loại mùi thơm thoang thoảng. Mặc dù những mùi hương này không tốt bằng Phó Ý Chí, nhưng chúng rõ ràng cũng rất quyến rũ.
Vào ngày thứ hai mươi của trò chơi, mùi thơm của cơ thể mọi người đã trở nên mạnh mẽ hơn!
Leng keng -- Chuông cửa biệt thự vang lên.
Phù An An mở camera giám sát ở cửa, bên ngoài có một nam thanh niên đang đứng. Lúc này, người đàn ông đang nhắm mắt lại, ngửi được mùi thơm bay ra từ trong phòng, tựa hồ cực kỳ hưởng thụ. Thấy không có ai trả lời, hắn ta lo lắng bấm chuông cửa hai lần.
Con ngươi màu đỏ đối mặt với màn hình giám sát, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ vặn vẹo mà hắn lại cho là vô hại, "Chào cô, tôi là hàng xóm của cô, tôi đặc biệt tới thăm cô, mở cửa ra nhanh đi."
Mở cái búa ấy! Phù An An nhìn vẻ ngoài kỳ lạ của hắn ta, hiểu rằng mùi hương trở nên nồng nặc hơn có thể không chỉ ở có những người khác. Lấy lọ nước hoa đã chuẩn bị từ trước ra xịt hết cả phòng tràn ngập mùi nước hoa.
Phù An An trở lại lầu hai nhắn tin cho Phó Ý Chi, 【 Phó Ca, mùi thơm lại bị biến đổi, bên kia anh vẫn còn ổn không? 】
Qua mấy phút, đầu dây bên kia hồi đáp: 【 tôi còn có thể khống chế, cô nên ở trong biệt thự không được đi ra ngoài. 】
Nhìn thấy tin nhắn từ Phó Ý Chí, Phù An An cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Sau đó cô hướng sự chú ý của mình xuống tầng dưới. Ngoài cửa chỉ có một người. Nhìn hắn cũng không phải đặc biệt cường tráng.
Phù An An nghĩ về sức mạnh 1 đấu được 3.5 của mình, cô cảm thấy rằng mình có thể bắt người này trói lại để quan sát.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo