Editor: Trâm Rừng

【Bọn họ bị bệnh sao? Tôi cảm thấy người trong thị trấn nhỏ không bình thường. 】

【Bạn có thể ngửi thấy mùi hương của đàn ông không? Mỗi người đều có mùi đặc biệt, có người nồng và có người yếu, mùi của một số người chỉ đơn giản là quyến rũ người khác phạm tội. 】

【 Chẳng lẽ là những người đẹp trai xuất sắc kia sao? Mẹ kiếp, bản thân bọn họ đã rất có sức hút, mùi thơm cũng khiến người ta muốn phạm tội. 】

【 Không nhất định đâu, bạn trai của tôi dung mạo bình thường, nhưng cơ thể anh ấy có mùi rất nồng, ngửi thấy mùi hương đó là tôi muốn cùng anh ấy làm tình, nhưng sau khi làm tình, tôi có một loại cảm giác xung động muốn cắn vào cổ họng của anh ấy. ]

【Bạn trai tôi nói với tôi rằng cơ thể tôi có mùi quá ngọt, gần đây anh ấy thường xuyên quấn lấy tôi xxoo. Nhưng sau đó, mắt anh ấy đỏ hoe, như thể anh ấy sẽ cắn tôi đến chết. 】

【 Chúng ta... không phải là bị bệnh rồi chứ? 】

Phù An An tặc lưỡi sau khi xem xong, vòng trò chơi này đúng là sắc dục và bạo lực.

Trong một biệt thự nào đó, người ở bên trong đang tham gia cuồng hoan. Nam nữ dính sát vào nhau, đủ loại hương thơm trộn lẫn vào nhau, hiện ra âm dương hỗn độn.

Trên lầu hai, Diệp Trường Phi mỉm cười nhìn xuống dưới lầu, không thèm để ý đến phía dưới phát sinh chuyện gì.

“Diệp ca, chúng ta làm như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?” Người bên cạnh lo lắng hỏi.

"Đối với những người có năng lực mà nói, vòng trò chơi này chính là phóng túng một chút. Một số người không có năng lực cũng không có đầu óc. Chúng ta có thể làm gì để cứu họ?"

Diệp Trường Phi thản nhiên nói, vươn tay vuốt tóc nữ nhân đang quỳ bên cạnh hắn. Ngồi dưới chân hắn là ba người phụ nữ xinh đẹp, họ đang nằm trên đùi anh, hít hà mùi thơm trên người hắn, ánh mắt mê mang.

Diệp Trường Phi nhìn về phía các cô, lôi kéo cánh tay một của một người phụ nữ trong đó để cho cô ngồi lên đùi của hắn. Đưa tay nâng cằm cô lên, hắn dịu dàng nhìn cô, trong mắt mang theo sự lạnh lùng cùng trào phúng, "Thật sự thơm như vậy sao?"

"Thơm lắm!" Người phụ nữ bám vào cánh tay của hắn, dùng chóp mũi ngửi cổ hắn rồi không kịp chờ đợi mà đưa ra đôi môi đỏ mọng. Làm sao hắn có thể từ chối người đẹp giao đến tận cửa nhà mình.

Diệp Trường Phi cúi đầu, chờ mỹ nhân chủ động. Thơm không? Nó thực sự rất thơm. Loại mùi hương mê người kia còn mang theo dục vọng không chút nào che dấu được. Đẹp thì có đẹp đó nhưng luôn thiếu một cái gì đó.

Véo eo mỹ nhân, Diệp Trường Phi đột nhiên nghĩ đến một con mèo con nào đó lừa tình cảm của hắn trong một vòng trò chơi nào đó. Vòng eo của con mèo nhỏ mảnh mai lại mềm mại, khiến người ta chỉ muốn ghì chặt cô xuống rồi ... làm thật mạnh! Nghĩ tới đây, Diệp Trường Phi không khỏi liếm liếm môi. Nếu con mèo nhỏ đó cũng ở đây thì nó sẽ có mùi hương như thế nào nhỉ?

“Hắt xì!” Phù An An ngồi trên ghế sofa hắt hơi, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Phó baba.

【Thời tiết gần đây trở lạnh, trời rất lạnh, Phó ca nhớ mặc thêm quần áo đi. 】 Không phải gần đây cô đã gây ra một việc sai lầm lo lớn sao, những ngày này cô sẽ tích cực hơn một chút, hy vọng mang lại sự hài lòng cho Phó baba.

Bên kia rất nhanh đã trở lời cô, 【 cô hỏi một chút cái mặt trời to lớn bên ngoài xem nó có đồng ý cho tôi mặc thêm nhiều một bộ quần áo không? 】 Chính là giọng điệu hoàn toàn không có tình cảm gì như lúc trước.

Hừ hừ? Phù An An ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng gắt thật.

【Phó ca, anh muốn ăn gì? Để tôi gọi đồ ăn mang về cho anh. 】

【 Không cần, đang bận. 】Phó Ý Chi trả lời xong tin nhắn của Phù An An, nhìn về phía cửa phòng đang bị gõ điên cuồng.

Mở cửa ra. Bên ngoài chính là Chu Cảnh Hữu.

Câu nói đầu tiên của hắn chính là “Ngươi đã đem Tiểu Hoa tiểu thư giấu đi đâu rồi ?” Vị giáo sư đại học vốn thanh lịch giờ đây đôi mắt đã đỏ hoe, thở hổn hển không có một chút khí chất nào, trông giống như một con bò đang nổi cơn thịnh nộ.

0.14317 sec| 2408.961 kb